Sau khi Từ Xuân Thâm chụp tạp chí xong trở về nhà, thấy một mẻ linh quả đã chín nên hái bỏ vào giỏ, trực tiếp đưa cho Dương Tam.
Người mở cửa cho anh là Trấn Nguyên Tử, Từ Xuân Thâm nhìn thấy sắc mặt Trấn Nguyên Tử, tim đập thình thịch, trong lòng có dự cảm không lành. Bình thường thái độ Trấn Nguyên Tử đối xử với anh rất thoải mái, thậm chí còn có chút thân thiết. Hôm nay mắt mũi lại để trên đầu, chỉ thiếu điều chưa liếc mắt nhìn anh mà thôi.
Từ Xuân Thâm giơ cái giỏ trong tay lên, mỉm cười nói: “Cháu thấy những quả này đã chín nên gửi cho Dương Tam. Bây giờ cô ấy không có ở đây sao ạ?”
Trấn Nguyên Tử nghe xong càng không vui, mặt dài ra: “Con bé đi ra ngoài còn chưa về, đợi con bé về tôi lại đưa cho con bé.”
Ông nhìn hoa quả trong giỏ này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Rõ ràng bây giờ ông cũng không bỏ đói Dương Tam, nhưng sao Dương Tam vẫn dễ dàng bị đồ ăn mua chuộc như vậy chứ? Quả này ăn ngon lắm sao?
Từ Xuân Thâm vẫn giữ thái độ nho nhã lễ phép nói: “Vậy trước tiên cháu sẽ đánh cờ với ngài nhé.” Nhân tiện hỏi một câu xem anh chọc giận sư phụ của Dương Tam ở chỗ nào.
Ánh mắt hiền lành thường ngày của Trấn Nguyên Tử trở nên sắc bén hơn, một lúc sau mới lấy lại vẻ mặt bình tĩnh nói: “Được, chúng ta chơi vài ván đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT