Dương Tam lập tức lắc đầu: “Không có, con chỉ ăn một ít, còn lại đều đưa cho bánh bao!” Cô suy nghĩ một chút, nói thêm: “Con còn ăn một con Kỳ Lân nữa!”
Trấn Nguyên Tử còn chưa kịp thở ra, nghe đến đây, suýt chút nữa đau đến xốc hông nói: “Kỳ Lân? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Dương Tam giải thích chuyển của Kỷ Khâm, cau mày nói: “Không biết anh ta bị điên cái gì thế mà lại chạy đến hợp tác với Ma Tộc.”
Sắc mặt Trấn Nguyên Tử trở nên nghiêm túc, vuốt râu, cảm thấy tâm cực kỳ mệt mỏi: “Mấy ngày nữa ta đi gặp ông nội cậu ta uống trà.” Cũng nên để cho tộc Kỳ Lân biết chuyện này, miễn cho đến lúc đó lại có người hất cái chậu phân này lên người đồ đệ của ông.
Vốn tưởng rằng Kỷ Khâm trăm phương ngàn kế sống ở gần đây là vì nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nhưng không ngờ ngay từ đầu đối phương đã có ý đồ xấu muốn hại người. Ông nhìn đệ tử đang bình tĩnh, trong lòng cảm thấy phiền muộn chồng chất như núi, thở dài một hơi nói: “Nếu con tiếp tục ăn, mặt con sẽ mập như cái mâm đấy.”
*Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng: gần gũi người có thế lực sẽ được lợi trước.
Ông không thể nói ra sự thật nên chỉ có thể khéo léo nhắc nhở cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT