Theo những gì Dương Tam quan sát, con chồn này đã khoảng ba trăm tuổi, mặc dù chưa thể biến thành hình dạng con người nhưng nó vẫn có linh trí.
Sau khi bắt được con chồn, Lâm Trạch Hải cũng tỉnh táo lại, khó hiểu nói: “Sao lại trói tôi?” Mái tóc dựng lên, vị này bình thường có khí chất tao nhã bây giờ nhìn cũng dễ thương hơn một chút.
Ông ta nhìn Doãn Văn Giác, nói: “Văn Giác, lại là cháu giở trò sao?”
Doãn Văn Giác cảm thấy mình không phải oan uổng bình thường nữa! Dù có đùa dai thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy, được chứ? Trong lòng cậu hai của anh ta rốt cuộc hình tượng của anh ta tồi tệ như thế nào vậy?
May mắn thay, thím của anh ta là Dương Vi đã giúp anh ta rửa sạch oan khuất, bà cởi dây ra nói: “Ông còn nói Văn Giác, lần này may mắn là có Văn Giác, nếu không chúng ta cũng sẽ không biết phải làm sao cho phải.”
Trước khi Văn Giác đến, họ cũng tìm thấy đại sư mà họ quen, đại sư vừa đến đã phun ra máu chứng tỏ học nghệ không tinh, đấu không lại. Lại nhìn Dương Tam, người có thể giải quyết nó chỉ bằng một đầu ngón tay, giờ phút này cảm thấy năng lực của Dương Tam cao hơn rất nhiều.
Dương Vi chỉ vào con chồn trên mặt đất nói: “Ông bị nó chiếm lấy thân thể, sau đó bắt đầu nói mê sảng, ăn thịt gà sống, uống máu gà. May là Dương đại sư đã cứu ông.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT