Đoàn người thuận lợi tới nơi ẩn thân mà Nghiêm Quan Ngọc nói. Nơi này là một sơn động không lớn không nhỏ, không chỉ có vị trí bí ẩn mà cửa động còn được che giấu ở phía sau đống cỏ dại, người ngoài đi qua rất khó phát hiện ra. Nếu đi vào được đến đây cũng sẽ không chú ý tới đằng sau đống cỏ dại lại có sơn động như thế này.
Tống Toàn cắm ngọn đuốc lên tường, không gian bên trong sơn động được ánh lửa soi sáng không sót chỗ nào.
Tiết Vân Chu dạo một vòng, cảm khái nói: “Nghiêm Quan Ngọc này, không phải ngươi ở trên núi mấy năm chỉ để đi dạo tìm tòi linh tinh đấy chứ? Trước đây chúng ta lục soát khắp nơi cũng không biết trên núi còn có một nơi như thế này.”
Nghiêm Quan Ngọc lộ vẻ mặt đắc ý: “Đây là núi của ta, còn có cái gì mà ta không biết nữa chứ?” Vừa mới dứt lời đã cảm thấy cánh tay đau nhức, bất giác hít sâu một hơi.
Advertisement
Tiết Vân Thanh nhéo thật mạnh lên cánh tay của hắn một phen, tức giận đến nỗi dựng thẳng hai hàng lông mày: “Còn không mau thả ta xuống?”
“Shh-… Xuống tay thật hung ác, uổng công ta bế ngươi cả đoạn đường.” Nghiêm Quan Ngọc oán giận xong cũng thả Tiết Vân Thanh xuống xe lăn trước mặt. Ánh mắt nương theo ngọn lửa thấy được khuôn mặt Tiết Vân Thanh hơi ửng đỏ, nhịn không được lại nhìn lâu một chút. Mãi tới khi bị y trừng ngược trở lại mới vội vàng thu hồi ánh mắt. Lúc xoay người lại trong lồng ngực mơ hồ cảm thấy ngưa ngứa.
Bên kia, Tiết Vân Chu sắp xếp cho Khang thị xong xuôi thì quay đầu nói với Hạ Uyên: “Chúng ta đến phía trước nhìn xem chút đi?”
Hạ Uyên đè vai cậu lại: “Em đừng đi, để anh đi là được rồi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT