Trong phòng nghị sự của Yến Vương phủ, Tiết Vân Chu và chúng đại thần đang thương nghị biện pháp khôi phục Thanh Châu sau chiến tranh, bởi vì đề cập đến vấn đề chính trị nên thương lượng mất cả một ngày, tới lúc mọi người mệt mỏi đến mức không mở được mắt ra nữa thì mới kết thúc.
Đợi tất cả mọi người rời đi hết, Tiết Vân Chu nhìn đại sảnh vắng vẻ, ánh mắt không tự giác dừng lại trên chỗ ngồi của Hạ Uyên, cậu cứ ngẩn người như vậy một lúc lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân Dư Khánh mới lấy lại tinh thần, đứng dậy sờ khuôn mặt mình, thấp giọng nói: “Về thôi.”
“Tuyết bên ngoài lớn lắm.” Dư Khánh vừa nói vừa khoác áo choàng lên người Tiết Vân Chu, lại đặt một đôi giày lông hươu trước ghế: “Mặt đất không dễ đi, Vương phi đổi giày khác đi.”
Tiết Vân Chu nghe theo ngồi xuống, dựa lưng vào ghế nâng chân lên, mặt không chút thay đổi nói: “Vừa rồi dân chúng trong thành khát đến mức hận không thể chém giết lẫn nhau, trời không hề rơi một chút tuyết nào. Hiện giờ chúng ta đầy đủ nước uống thì tuyết lại bắt đầu rơi.”
Advertisement
Tiết Vân Chu luôn lạc quan sáng sủa, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nói những lời oán trách trời đất, giận chó đánh mèo lên thời tiết như vậy. Dư Khánh biết tâm tình Tiết Vân Chu không tốt, vội trấn an: “Mặc kệ thời tiết thế nào, dù sao thì Đột Lợi xám xịt mà lui binh là thật, đường lớn ở Thanh Châu chúng ta thông ra ngoài là thật, nước vận chuyển từ bên ngoài vào cũng là sự thật, chờ Vân Thanh công tử làm sạch nước bẩn thì chúng ta lại có nước để uống. Vân Thanh công tử nói rồi, không cần đợi lâu nữa đâu.”
Tiết Vân Chu ừm một tiếng, đứng dậy ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play