Tiết Vân Chu vừa té xỉu đã hôn mê tận ba ngày ba đêm, ý thức rơi vào không gian tối đen như mực nhưng không nằm mơ gì cả, đến lúc tỉnh lại thì bên ngoài đã giết nhau ầm trời.
Dư Khánh vui sướng đỡ Tiết Vân Chu dậy: “Vương phi, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi! Đại phu nói ngài bị mệt nên mới ngất xỉu.”
Ngủ đủ một giấc, sắc mặt của Tiết Vân Chu tốt hơn trước nhiều, chỉ là tâm trạng vẫn không tốt như cũ. Cậu nhìn phòng ngủ, lại nhìn giường bên dưới người mình, nhớ tới bên cạnh vốn nên có bóng dáng anh hai, trái tim lập tức đau xót.
Dư Khánh thấy Tiết Vân Chu lại đỏ hốc mắt là biết ngay cậu đang nghĩ cái gì, vội nói chuyện dời lực chú ý của cậu: “Vương phi, bọn Đột Lợi mũi lõ đó lại đánh tới nữa, thật là phiền phức!”
Advertisement
Tiết Vân Chu ép chính mình điều chỉnh lại tâm trạng, lấy lại tinh thần hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi? Tình hình hiện tại thế nào?”
“Vương phi đã ngủ ba ngày ba đêm rồi, quân Đột Lợi tấn công hai lần. Bọn chúng không chỉ có một xe công thành, còn tự cho là rút được kinh nghiệm nên thay đổi áo giáp bằng gỗ cho binh lính. May là Vô Trần đạo trưởng của chúng ta có năng lực, vẫn luôn không ngủ để luyện lục phàn du, áo giáp gỗ cũng chẳng có tác dụng gì cả, quân Đột Lợi hai lần tới công thành đều bị đánh lùi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play