Lý đạo Cách tuy rằng sắc mặt biến hoá chỉ trong nháy mắt, thế nhưng Thư Điện Hợp cùng Tiết tiểu Ngư đều nhận ra được hắn bất thường.

"Có vấn đề gì sao?" Tiết tiểu ngư không hiểu hỏi.

"Ngươi...." Lý đạo Cách quay về phía Thư Điện Hợp muốn mở miệng, đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn rất nhiều tỳ bà nữ, sắc mặt khôi phục như thường, nói: "Không có gì." Đem ngọc toả để lại trên bàn, không có ý tứ trả lại cho Thư Điện Hợp.

Trong khoảng thời gian ngắn không chỉ có Tiết tiểu ngư, liền ngay cả Thư Điện Hợp cũng không biết hắn sẽ dự định muốn làm gì.

Lý đạo cách rót một chén rượu, đưa tới bên môi ngừng lại, nhấc mắt nhìn Tiết tiểu ngư, tựa hồ hồi phục lại tinh thần nói: "Ngươi trước tiên ra ngoài một chút, lão phu có lời muốn nói riêng cùng Thư chất."

Thư chất? danh xưng này khiến Thư Điện Hợp hơi động lông mày.

Tiết tiểu ngư nói gì nghe đấy, sau khi nàng rời đi, ở trong sương phòng còn hai người yên lặng.

Lý đạo cách uống hết chén rượu, vẻ mặt nghiêm nghị, con mắt như sành sỏi cuộc đời lần thứ hai nhìn chằm chằm Thư Điện Hợp, nghiêm túc hỏi: "Ngươi thật sự đối với việc còn bé không nhớ chút nào?"

"Không nhớ rõ." Thư Điện Hợp cũng không thay đổi đáp án.

Vừa dứt lời, Lý đạo cách vỗ một trưởng trên bàn, chấn động làm món ăn được đặt trên bàn rung dữ dội, lớn tiếng quát: "Ngươi không phải là nhi tử của Thương sơn, ngươi đến cùng là ai?"

"Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy giả mạo người khác? Bắt nạt lão hủ mắt mờ chân chậm sao?"

"Lý bá phụ đây là ý gì?" Thư Điện Hợp đột nhiên bị chất vấn, mở to hai mắt, làm ra bộ mặt cứng đờ, hỏi ngược lại.

Đối phương biến sắc khi thấy ngọc toả, nàng ở trong lòng phỏng đoán có phải là ngọc toả có vấn đề gì hoặc là đối phương nhìn ra gì đó.

Gần hai năm ở trong chốn quan trường chìm nổi, đầu trâu mặt ngựa gì mà Thư Điện Hợp chưa từng thấy, lại nhiều lần đứng trước núi đao biển lửa, vì lẽ đó đối với chất vấn nho nhỏ này, căn bản không làm cho nàng sợ hãi, như cũ duy trì bình tĩnh.

Lý đạo cách chỉ vào ngọc toả, ngữ điệu cất cao hỏi: "Lão phu muốn hỏi ngươi một chút, ngọc toả này ngươi lấy từ đâu?"

Lời này của hắn vừa nói ra, Thư Điện Hợp lập tức rõ ràng đối phương đây là muốn lừa nàng, bằng không sao lại chất vấn chủ nhân nắm giữ từ đâu mà có.

Thư Điện Hợp kéo xuống nụ cười, phối hợp mà biểu diễn cùng Lý đạo cách: "Khối ngọc toả này là ngọc bội đeo bên người từ nhỏ của tiểu chất, tiểu chất cũng không biết là đến từ đâu, lẽ nào có vấn đề gì sao?" nàng giải thích câu này, tất cả đều là thật, từ sau khi Thái tử chết, nàng phí rất nhiều thời gian đi tra, đều không tìm được manh mối nào liên quan tới ngọc toả này.

"Nói bậy!" lý đạo cách nói: "Coi như ngươi xác thực là nhi tử của Thương sơ, vật của khải hoàng cung này, cũng không nên xuất hiện trên người ngươi!"

"Khải hoàng cung?" Thư Điện Hợp lỗ tai nhạy bén mà bắt được câu then chốt, mông mày nhíu lại.

Khải hoàng cung là lý đạo cách cố ý tung mồi, nhưng Thư Điện Hợp cũng không có phản ứng như hắn dự liệu. lý đạo cách thấy nàng một mặt mê man, như thật sự không biết lai lịch của khối ngọc này, theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn, biết Thư Điện Hợp không phải giả bộ, cũng không khỏi nhíu mày lại.

Lý đạo cách một làn nữa cầm khối ngọc toả lên hỏi: "Ngươi quả thực không nhìn ra đây là vật của Khải hoàng cung?" đánh giá Thư Điện Hợp, còn kém đem Thư Điện Hợp nhìn xuyên thấu, hôm nay hắn vốn chỉ muốn tới gặp nhi tử của bạn cũ, không nghĩ tới lại có thu hoạch bất ngờ như vậy.

Một tên nhi tử không tên lại xưng là nhi tử của Thương sơn huynh, lại cầm trong tay ngọc toả của Công chúa khải quốc, nếu như không phải là trùng hợp, hắn liền hoài nghi người trước mắt này mang ý đồ xấu.

Thư Điện Hợp lắc đầu một cái, thấy Lý đạo cách đối với ngọc toả lưu ý như vậy, giống như là hắn biết lai lịch của ngọc toả, thế là nàng tâm tư rao động, nói: "Lý bá phụ nếu không tin tiểu chất, tiểu chất cũng không có cách nào thuyết phục, mời đem ngọc toả trả lại cho tiểu chất, tiểu chất xin cáo từ trước." dứt lời đứng lên hành lễ, cung thỉnh Lý đạo cách đem ngọc toả trả lại cho mình.

"Lão phu có một vấn đề muốn hỏi rõ." Lý đạo Cách bắt được trong lời nói của Thư Điện Hợp có kẽ hở: "Ngươi tự nói mình không nhớ gì về thân thế của chính mình? Thì làm sao lại tìm tới nơi này?"

Thư Điện Hợp nói: "Lý bá phụ cũng biết Thừa tướng đương triều, Phùng thừa tướng?".

Lý Đạo Cách vừa nghe đến tên của Phùng Hoán Sâm, đột nhiên thay đổi sắc mặt nói: "Ngươi cùng hắn có quan hệ gì?"

"Thân thế của Tiểu chất chính là hắn nói cho biết, tín vật trong tay của Lý Bá phụ cũng là theo tiểu chất từ bé." Thư Điện Hợp nửa thật, nửa giả mà nói.

Nàng không có cách nào giải thích lai lịch của chính mình, lại muốn biết Lý Đạo cách đang giữ bí mật gì, chỉ có thể đưa Phùng Hoán Sâm ra làm bia đỡ đạn, đánh cược một phen.

Sắc mặt Lý đạo Cách lúng túng không ngớt, người cũ của Khải triều bây giờ chỉ có Phùng Hoán Sâm hiện nay là chức vụ cao nhất, hơn nữa hắn cũng nói đã từng tìm được tung tích của Công chúa, lại không nghĩ rằng trong tay của Thư Điện Hợp lại nắm giữ khối ngọc toả này.

Lý Đạo Cách không cảm thấy Thư Điện Hợp mang Phùng Hoán Sâm ra làm bia đỡ, hắn phân nửa là tin tưởng thân phận của Thư Điện Hợp. mặt khác hắn còn nghĩ tới một chuyện.

Lúc Thương sơn huynh chết rồi, hắn ở trong tối đã điều tra việc câu thơ, phát hiện sự tình không đơn giản như vậy. Thở châm biếm ám chỉ đó, bề ngoài là Thương sơn huynh chịu tội, trên thực tế lúc đó tình huống vô cùng phức tạp, bên trong còn dính líu tới ân oán tiền triều, quan hệ ân oán cùng Thương sơn và Thái phó.

Cư Tất Công Chúa mất rồi, Thái Phó thà chết cũng không hàng, đập đầu vào trụ mà chết. sau khi Lã Mông soán vị cướp ngôi, bởi vì nghi ngờ thái phó nhờ cái đại thần đem Công chúa giấu đi, trên danh nghĩa triều cương, mượn có thanh tẩy cựu thần, vì lẽ đó Thương sơn huynh làm môn sinh đắc ý nhất của Thái phó, đứng mũi chịu sào. Mới có oan khuất của Thương sơn huynh.

Nếu nói trước khi Thương Sơn hạ ngục, quả thật từng tìm tung tích của Công chúa, cũng tại gặp nạn nêm đem nhi tử cùng Công chúa đều đưa ra ngoài, như vậy hiện tại nam tử này có vật của Công chúa.... Tất cả đều được giải thích.

Đương nhiên chuyện cũ không biết đúng sai, Lý đạo Cách cũng chỉ dựa vào chút manh mối để suy đoán, khó nói hắn đoán đúng hay sai.

Phùng Hoán Sâm biết thân phận của Thư Điện Hợp, lẽ nào hắn biết tin tức gì, mà mọi người không biết?

Lý cách Đạo ở trong lòng mắng to một tiếng cẩu lương, lấy lại tinh thần vân vê chòm râu than thở: "Lão phu tạm tin ngươi là nhi tử của Thương sơn huynh."

Thư Điện Hợp trong lòng căng thẳng nhất thời được buông lỏng, nắm đúng thời cơ, thuận thế hỏi: "Bá phụ vì sao đối với ngọc toả tiểu chất giữ này lại kinh ngạc như vậy, lẽ nào miếng ngọc này không nên thuộc về tiểu chất sao?"

Lý Đạo Cách uống một chén rượu, gò má nhàn nhạt nổi lên mảng đỏ nói: "Ngươi cũng không biết lai lịch của miếng ngọc này, Lão phu cùng ngươi nói một chút."

Hắn nhấp chén rượu, giống như người kể chuyện, chậm rãi nói: "Ngọc này nguyên tác nên thuộc về một vị Công chúa, nàng là Khải Mạt Tư Đế nhất nữ, cũng là nữ nhi duy nhất, mẫu thân là Hiếu Liệt Hoàng Hậu. nàng từ nhỏ thông minh lanh lợi, băng tuyết đáng yêu, rất được thánh sủng, bởi vậy Khải đế đặt tên cho nàng là Hầu Hạ, ý chỉ dưới gối đều là niềm vui."

"Thời gian Khải triều nước mất nhà tan, nàng mới hai tuổi, Lã Mông làm phản mang quân giết vào Khải hoàng cung, giết tận, giết tuyệt, Khải đế thấy không thể cứu vãn tình hình, thoái lòng nản chí, một cây đuốc đem cung điện đốt cháy, thây chôn biển lửa, hài cốt đều không còn..."

Hắn không chút khách khí mà ở trước mặt của Thư Điện Hợp gọi thẳng tên của Lã Mông cùng với việc hắn mang theo quân làm phản. dưới cái nhìn của hắn, Thư Điện Hợp là nhi tử của Thương sơn cùng Lã Mông có thù giết cha không đội trời chung, cừu hận không thể quên, nên hắn kể ra một cách tự nhiên.

Lý đạo cách nối đến nghẹn ngào một hồi, Thư Điện Hợp nhìn thấy lệ trong đôi mắt già nua của hắn.

"Mà Hiếu Liệt Hoàng Hậu và đám phi tần không muốn chịu nhục với đám phản quân, đều lấy thân tẫn quốc. còn hoàng thân quốc thích, toàn bộ bị phản quân tàn sát, không ai nghĩ Công chúa may mắn còn sống sót, biến mất như bốc hơi trong hoàng cung."'

Thư Điện Hợp đột nhiên trong đầu không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, chỉ vang vọng câu sau cùng của Lý Đạo Cách.

"Chỉ có Công chúa là giống như bốc hơi khỏi Hoàng cung biến mất.... "ngọc toả là của Công chúa tiền triều, ngọc toả là của nàng, nàng chính là Công chúa tiền triều.

Sau đó, ký ức cuồn cuộn mà kéo tới, những đêm nằm ác mộng kia, những sền sệt máu cùng tiếng kêu thảm thiết, chóp mũi tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi rỉ sắt, đều là sự thật, là sự thật.

Hết thảy nghi hoặc trong nháy mắt tìm được đáp án, tại sao sư phụ lại muốn nàng giả nam trang để tránh tai mắt, vì sao lại nói ở trong di thư nàng là người trong cung, Phùng Hoán Sâm tại sao lại khoan dung với nàng... vậy tại sao hắn lại lừa nàng....

Bí mật được che dấu phủ bụi bao nhiêu năm nay, bây giờ được mở ra, đều là bụi.

Đáp án về thân thế mà nàng tìm gần hai mươi năm nay, sau khi biết được, không làm cho nàng thoả mái chút nào. Ngược lại đem cừu hận đè nặng lên vai của nàng.

Cái người nàng gọi là phụ hoàng kia, là người giết phụ mẫu của nàng, diệt tộc của nàng, lật đổ quốc gia của nàng, là kẻ thù của nàng, Thư Điện Hợp trong con ngươi đầy là tơ máu.

"Sau đó phản tướng Lã Mông hầu như đem hoàng cung tra một lần, đều không có tìm được tung tích của Công chúa, qua nhiều năm như vậy, bao gồm cả lão phu trong một đám cựu thần của Khải triều, cũng tìm kiếm tung tích của Công chúa, nhưng đều không có manh mối."

Lý Đạo cách định nhờ vào việc này muốn dò hỏi xem Thư Điện Hợp có liên hệ gì với Công chúa hay không, không nghĩ tới nói về chuyện của Khải triều diệt vong, làm hắn nhịn không được động tới cảm tình, rơi lệ đầy mặt, không có chú ý tới vẻ mặt thất thố của Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp cực kỳ khắc chế tâm tình của chính mình, dùng tay bấm vào bắp đùi, móng tay găm vào lòng bàn tay, trong ngực chỉ cảm thấy có gì đó đè lên, không thở nổi.

Nàng nhất thời tiếp nhận quá nhiều tin tức, không có cách nào để nghĩ được gì, nên lúc này nhất định phải giữ lý trí cùng tỉnh táo.

Lý Đạo Cách vì sao lại phát hiện ra lai lịch của ngọc toả này? Đó là bởi vì hắn từng ở trong lễ trăng tròn của Công chúa, tận mắt nhìn thấy Hoàng đế vì Công chúa mà treo lên khối ngọc này, ước ao nàng có thể bình an mà trưởng thành.

Đồng thời ngọc toả này vốn là một đôi, một cái khác dự định sẽ ban cho Phò Mã tương lai của Công chúa...

Editor: vậy là thân phận của Thư Điện Hợp đã được sáng tỏ, cũng quá đáng thương rồi, giả nam để tìm thân thế, thành thân với nữ nhi của kẻ thù, rồi đem lòng yêu nàng....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play