Sóng gió ở trong cung cũng tạm thời dừng lại, Thư Điện Hợp hiện tại cũng có thời gian mà bắt tay vào giải quyết những chuyện khác.

Phùng Chính đưa cho nàng phong thư của Tiết Di, Tiết Di nói trong thư tại Hồng chiêu tụ ngẫu nhiên gặp phải một đồng bạn cũ của Thư Nguyên Túc ngày xưa, người bạn cũ nghe nói nàng tìm được độc tử duy nhất của Thư Nguyên Túc thì vô cùng cao hứng, biểu thị muốn gặp mặt một lần. ý tứ của Tiết Di chính là để Thư Điện Hợp thời điểm rảnh rỗi, tới Hồng Chiêu tụ một chuyến, để nàng sắp xếp hai người gặp mặt.

Việc này làm Thư Điện Hợp rất mâu thuẫn, nàng nếu như đúng là nhi tử của Thư nguyên túc, đi gặp bằng hữu của cha mình là việc bình thường, thế nhưng nàng không phải, giả như đối phương ngày xưa rất thân cận với Thư nguyên túc cùng với người nhà hắn, ai biết được Thư Điện Hợp vừa đi, có thể hay không bị đối phương vạch trần thân phận. huống hồ nàng là Phò Mã, ở kinh thành cũng rất có tiếng, trong kinh thành này đồng liêu với nàng rất nhiều, nếu như thân phận bị lộ ra, cũng là một chuyện rất phiền toái.

Trong thư Tiết di viết là bạn cũ của Thư nguyên túc, cũng nói ngày xưa cũng làm quan trong triều, bây giờ hồi hương dưỡng lão. Thư Điện Hợp suy đoán đối phương hẳn là sẽ không nhận biết được thân phận Phò mã của mình. Nhưng cũng có chút nguy hiểm.

Tất cả những thứ này đều do Phùng Hoán Sâm, nàng đến nay cũng không nghĩ ra lý do vì sao đối phương phải lừa gạt thân phận của mình.

Ngày hẹn với Tiết di ngày càng gần, Thư Điện Hợp trong lòng bất đắc dĩ, nếu lấy thân phận nhi tử của Thư nguyên túc, như vậy có thể nhắm mắt đi gặp một lần, bằng không Tiết di bên kia chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Nhưng nếu tới đó, trên người nhiễm phải mùi son phấn, nhất định sẽ bị Tuyên Thành phát hiện, nàng cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết.

Vậy thì------- buổi tối không trở về phủ Công chúa là được rồi.

Chính mình cũng không có cùng những cô nương ở hồng chiêu tụ quá thân cận, nàng không tin mùi son phấn kia có thể ám lên người mình.

Ý đồ này vừa nghĩ ra, Thư Điện Hợp cảm thấy buồn cười, kinh ngạc phát hiện chính mình giả nam tử lâu, lại cùng những nam tử ngày thường nghị sự, bị họ làm cho sai lệch mất rồi, bắt đầu học được cách ứng phó với lòng nghi ngờ của thê tử a.

Bỏ đi một thân áo bào hào hoa phú quý, thay vào đó là một sĩ tử tầm thường, Thư Điện Hợp đội lấy mũ chụp. nhìn chính mình trong gương đồng, hơi ngẩn ra.

Từ bề ngoài nhìn vào, sẽ không có ai hoài nghi bên dưới lớp y phục này là nữ tử a, nhưng đáy lòng nàng cũng chưa từng xem mình là một nam tử, lúc nào cũng có thể dũng khí cởi một thân nguỵ trang này, thản nhiên đứng trước mặt của Tuyên Thành.

Thư Điện Hợp thở dài một hơi, không biết vì cái gì mà cảm khái.

Hồng chiêu tụ nằm ở trung tâm kinh thành, phố xá sầm uất, lần đầu tiên Thư Điện Hợp tới nơi này thì thấy rất náo nhiệt. có Tiết di sắp xếp, nàng vừa vào cửa liền được tú bà trực tiếp mang lên sương phòng yên tĩnh ở lầu hai.

Cửa sương phòng được mở ra, Thư Điện Hợp trước tiên nìn thấy Tiết a di ngồi ở bên trong, sao đó thấy bên cạnh nàng là một vị tiên sinh khoảng ngoài năm mươi, hắn có khuôn mặt chữ điền rộng rãi, tóc cũng rụng gần hết, râu dài quá ngực, một thân tản ra khí chất của một phú ông, trong tay cầm một chiếc quạt giấy.

Là người trong thư mà Tiết di nói, bạn của Thư nguyên túc. Thư Điện Hợp nhìn thấy người này ấn tượng đầu tiên chính là cảm giác khó đối phó, trong lòng nhấc lên đề phòng.

Trước mặt có hai món ăn cùng rượu chưa được đụng tới, hiển nhiên là đang chờ Thư Điện Hợp.

Tiết di vừa thấy nàng, liền đứng dậy niềm nở mà chào mời nàng.

"Tiểu chất gặp qua Tiết a di." Thư Điện Hợp làm bộ không nhìn thấy ánh mắt đang đánh giá của nam tử kia, nói: "Để Tiết di đợi lâu."

"Không có chuyện gì, người này là Lý bá phụ, cũng vừa tới không lâu." Tiết di cười híp mắt nói, cầm lên bầu rượu lên vì nàng mà rót đầy chén.

Lý bá phụ kia cũng thu hồi tầm mắt nhìn nàng, hắn trong lòng đang nỗ lực so sánh người thanh niên này với hình bóng lúc bém nhưng không khỏi thất vọng. hắn cùng hài tử của Thương sơn huynh mất đi mới năm tuổi, bây giờ cũng đã qua mười mấy năm, trưởng thành sớm không biết trở thành dáng dấp gì rồi.

Mà năm đó hắn cùng Thương sơn huynh cũng là nhân vật nhất phẩm, thi đậu tiến sĩ, phong thái ngông nghênh, ở trong đám đồng liêu cũng là bạch diện thư sinh, cùng với người trước mắt tuấn tú, nói không giống cũng không phải, vì lẽ đó cũng không cách nào phân biệt được đối phương có phải đúng là con của Thương sơn huynh không.

Sau khi cân nhắc, hắn quyết định trước tiên thăm dò đối phương.

Sau khi ngồi vào bàn, Tiết di vừa định vì hai người giới thiệu một chút, không nghĩ tới Lý Đạo cách khép lại quạt giấy, bưng lên chén rượu cướp lấy lời nói đề nghị: "Lão phu tên à Lý Đạo Cách, cùng phụ thân ngươi ở cùng một chỗ, cũng cùng là bảng tiến sĩ, trước làm quan sĩ, sau đó đi xa làm ám sát ty phó sứ, cũng có tử ở kinh thành cũng làm quan, bây giờ ta hồi kinh dưỡng lão, ngươi chính là người mà Tiết di nói con trai của Thương sơn huynh lạc mất nhiều năm?"

Hắn cùng Thư nguyên túc là đồng hương, cùng nhau làm tiến sĩ, quan hệ thân thiết này không phải là bình thường. Thư Điện Hợp hấp háy mắt, xem ra chính mình càng thêm thận trọng một chút, đáp: "Chính vậy."

"Ngươi tên là gì?" Lý Đạo Cách nhìn kỹ sắc mặt biểu cảm của thanh niên, hắn tuy rằng từ chỗ của Tiết tiểu Ngư biết được một chút tin tức của đối phương, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho việc hắn muốn thăm dò đối phương, để tìm ra sơ sót.

Trưởng bối trong nhà ban tên cho là Thư Điện Hợp. nàng lúc trước cũng nói cho Tiết Tiểu Ngư tên này, không nói danh Thư Thận, bởi vì hai chữ này nếu đi nghe ngóng sẽ tra được ở trong kinh thành hướng về quan chức trong triều, cũng tra ra được thân phận Phò mã gia.

"Trưởng bối trong nhà?" Lý đạo cách hỏi: "Là người thu dưỡng ngươi?"

Thư Điện Hợp gật đầu.

Tiết tiểu ngư nhận ra được bầu không khí giữa hai người quá nghiêm túc, có ý định hoà hoãn, vì lẽ đó hướng đũa về phía của Thư Điện Hợp kẹp một miếng cá nói: "Điện Hợp lúc ngươi tới đã ăn cơm chưa? Đến ăn một chút cá."

"Đã ăn qua." Tuy nói vậy nhưng Thư Điện Hợp vẫn không phụ ý tốt của Tiết tiểu ngư.

Lý đạo cách thấy thế cũng giơ rượu lên nhấp một ngụm, tiếp tục hỏi: "Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?"

Thư Điện Hợp đã sớm biết đối phương sẽ hỏi tuổi của mình, vì lẽ đó cố ý hướng báo bằng tuổi của nhi tử của Thư nguyên túc.

Việc đã đến nước này, nàng đã không còn cách nào khác, đành thừa nhận thân phận của mình, như vậy mới có thể có một con đường đi. Nhi tử thật của Thư nguyên túc, cũng không biết hắn còn sống không, miễn là hắn không xuất hiện ở đây, chính mình một mực thừa nhận, liền không ai có thể vạch trần thân phận của nàng.

"Ngươi đối với sự việc ngày bé còn nhớ hay không? Có biết là ai đã cứu ngươi không? Sau khi cứu đem ngươi đi nơi nào? Tại sao lại vào kinh thành?" trong lòng Lý đạo Cách vẫn hoài nghi, liên tiếp hỏi nhiều vấn đề.

Tiết Di nghe được trong lời nói của hắn nghi ngờ thân phận của Thư Điện Hợp, trong lòng bất mãn, nhưng cũng không có chen lời vào.

"Tiểu chất đối với cha mẹ ruột không có ký ức. người thu dưỡng tiểu chất là một vị đại phu nơi hoãng dã, một mình hắn đem tiểu chất nuôi dưỡng thành người, cho tới năm trước bởi vì bị bệnh mà ốm chết. trước khi lâm chung có nói với tiểu chất người nhà khả năng ở kinh thành, vì vậy tiểu chất liền tới kinh thành." Thư Điện Hợp từng cái đáp lại, trong lời nói nửa thật, nửa giả.

Lời nói này nếu chỉ nghe sẽ không thấy sơ hở gì, Lý đạo Cách vuốt râu mép không có nói gì, không biết là hắn đang suy nghĩ gì.

Tiết di lại gắp thêm cho Thư Điện Hợp một chút món ắn, Thư Điện Hợp là vốn dự định không ăn, nhưng là để cho Lý đạo Cách tin tưởng mình, nàng liền giả bộ ăn thức ăn.

Lý đạo Cách thấy Thư Điện Hợp toàn bộ hành vi đều không có biểu hiện ra căng thẳng, tựa hồ những gì Thư Điện Hợp nói đều là sự thật, cũng ý thức được chính mình hỏi một chuỗi vấn đề này là đang đem đối phương quá bức gấp gáp, hắn bỗng nhiên thở dài một hơi, nói: "Lão phu nhớ năm đó, ta và phụ thân ngươi là một tri kỉ, thời điểm ngươi sinh ra, lão phu cũng được ôm ngươi mấy lần. thời điểm phụ thân ngươi chịu khổ, lão phu đang ở xa, muốn cứu ngươi nhưng hữu tâm vô lực. không nghĩ tới hơn mười năm trôi qua, còn có cơ hội có thể nhìn thấy con của cố nhân, có lẽ là ý trời thương ta."

Thư Điện Hợp cảm thấy lời nói này có chút quen tai, tỷ mỉ nghĩ lại, là những lời Phùng Hoán Sâm đã từng nói.

Nàng bây giờ cũng không phải loại người vừa mới vào kinh không hiểu chuyện, bởi vậy đối với những lời này của đối phương, nàng cũng không giám buông lỏng cảnh giác.

Quả nhiên lý đạo cách hỏi Thư Điện Hợp tình trạng gần đây: "Nghe tiết di nói, ngươi hiện tại đang làm quan trong triều, không biết ngươi khoa cử lúc nào? Chức quan gì? Lão phu cũng có một tử ở trong triều, nói không chừng các ngươi là đồng liêu của ngươi."

Thư Điện Hợp trong đầu cấp tốc xẹt qua những người họ lý làm quan trong triều, nàng cũng không có quen thuộc hết tên, không nên thẳng thắn báo ra thời gian khoa cử cùng tên chính thức. đối phương nếu hữu tâm liền có thể tra ra được, hơn nữa mình còn có thân phận Phò mã, thế nên nàng hỏi ngược lại: "Không biết huynh trưởng là đang làm quan gì, ở nơi nào?"

Lý đạo cách nhìn ra đối phương cũng giống như mình, cũng không có bao nhiêu tin tưởng đối phương, bày ra dáng dấp hoà ái, cười ha ha mà nói: "Khuyển tử của Lão phu không có bao nhiêu tiền đồ, tên gọi Lý bá câu, đến nay vẫn còn là biện tu của Hàn lâm viện." nỗ lực hạ thấp cảnh giác của Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp đối với danh tự này lưu tâm, nói: "Lý bá phụ khiêm tốn rồi, vào Hàn lâm viện làm sao có thể gọi là không có bao nhiêu tiền đồ được?"

Chức quan trong Hàn lâm viện tuy là thấp, thế nhưng thường được có cơ hội xuất hiện trước mặt của hoàng thượng, bày mưu tính kế, phác thảo chiếu thư, chờ được hoàng thượng thưởng thức, cơ hội so với những chức quan khác tốt hơn nhiều, đồng thời thông lệ của Đại dự kéo dài: "Không phải Hàn Lâm không có tương lai." Đây là quy tắc ngầm. đương triều Phùng Hoán sâm cùng hai vị phụ tương đều xuất thân từ Hàn lâm viện.

Sau mỗi lần khoa cử, ngoại trừ tam giáp bên ngoài, những người còn lại muốn ở Hàn lâm viện.

Lý Đạo cách lắc đầu cười, thay nhi tử khiêm tốn một hồi, sau đó hỏi: "Trên người ngươi có giữ lại tín vật mà phụ thân đưa cho ngươi không? Lão phu nhớ nhung cha của ngươi, muốn nhìn một chút di vật hắn lưu lại."

Đối phương vẫn chưa tin mình, Thư Điện Hợp ngớ người.

Trong nháy mắt nàng liền thất thố, lý đạo cách liền cho rằng đó là bất thường, truy đuổi mà hỏi: "Lẽ nào không có sao?"

"Điện Hợp lang bạt một mình, trên người sớm đã không còn đồ vật rồi?" Tiết di thay Thư Điện Hợp nói.

"Thật sao?" Lý đạo cách vẫn như cũ cười híp mắt mà nói, ánh mắt khôn khéo mà đánh giá Thư Điện Hợp.

Một mực chắc chắn nói không cũng được, thế nhưng thái độ của đối phương sẽ không tin, tất nhiên còn dính dáng tới nhiều vấn đề khác.

Thư Điện Hợp đã cưỡi lên lưng hổ, khó có thể xuống, sờ sờ ngọc toả trên cổ, quyết tâm động thủ cởi ra, giao trên tay Tiết di nói: "sư phụ của tiểu chất nói, khối ngọc này từ nhỏ đã bên người của tiểu chất, không biết có phải là phụ mẫu để lại tín vật cho ta hay không?"

Tiết tiểu Ngư giao miếng ngọc cho Lý đạo cách, sau khi thấy ngọc, sắc mặt hắn chợt thay đổi....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play