Phương Sở không quay đầu lại. 

Anh biết Thôi Ngọc Khê đang giúp anh, giờ phút này trong đầu anh không còn nghi ngờ gì nữa.

Con quỷ đó chính là Thôi Ngọc Khê đã chết, cô chỉ hận Vương Phong, chỉ nhắm vào Vương Phong, chính vì thế cô chỉ dọa họ mà không ra tay, cho nên bọn họ mới luôn an toàn, cô bây giờ cũng là đang giúp anh.

Phương Sở thừa dịp lợi dụng Vương Phong bị chặn, nhanh chóng ôm Tiểu Vương Đào chạy lên tầng ba.

Tầng ba đều là phòng dành cho khách, cuối hành lang có một cánh cửa sổ, nhưng Phương Sở biết mình không thể ra ngoài, mắt thấy Vương Phong sắp đuổi kịp, anh tuyệt vọng mở cửa ra đi vào không chút do dự, sau đó đóng cửa thật chặt!

Bởi vì lo lắng ánh sáng lọt ra từ khe cửa sẽ lộ ra vị trí của mình, Phương Sở không bật đèn mà ôm chặt cậu bé dựa vào vách tường.

Trong bóng tối chỉ có tiếng thở nhẹ.

Cậu nhóc vẫn luôn ngoan ngoãn, im lặng, nhưng Phương Sở lại có thể cảm nhận được cơ thể cậu bé đang run rẩy, nhớ lại vừa chứng kiến ​​cái chết của mẹ mình và biết được sự thật bố mình đã giết mẹ mình, trong lòng anh cảm thấy đau lòng.

Nhưng lại không biết phải nói gì.

Bên kia, Vương Phong bị cửa đập vào, lại bị thứ gì đó bay ra từ phòng không kịp tránh đi, bị chặn lại một lúc, nhưng rất nhanh lại lần nữa đuổi theo.

Phương Sở nín thở, nghe tiếng bước chân của Vương Phong càng ngày càng gần, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên những giọng nói khác.

Vương Phong dừng bước.

Hóa ra hành động bên trên đã kinh động Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn, họ vội vàng đến kiểm tra tình hình, vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Vương Phong đứng ở hành lang cùng vết máu trên mặt, trên tay là một con dao.

Bạch Hiểu Nhàn lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Giản Phi Vũ cũng hoảng hốt: "Phương Sở đâu? Đào Đào đâu?"

Vương Phong trầm giọng nói: “Tôi thấy Phương Sở chưa xuống, liền muốn đi lên kiểm tra, lo lắng cậu ta gặp nguy hiểm, nhưng cậu ta lại không có ở trong phòng vệ sinh, lúc tôi đi ra nhìn, tình cờ nhìn thấy một bóng đen đi ngang qua, tôi nghi ngờ bóng đen đó đã mang cậu ta và Đào Đào đi.”

Hai người nghe vậy đều sửng sốt, tái mặt!

Rốt cuộc đã tới sao? Phải chăng con ác quỷ trước giờ hù dọa bọn hò bây giờ bắt đầu ra tay? !

Giản Phi Vũ lại nhìn con dao trong tay Vương Phong, không biết cậu ta cầm lấy nó từ lúc nào, kỳ quái hỏi: “Đây không phải là dao làm bếp sao?”

Vương Phong vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, tôi sợ gặp phải quỷ, không có vũ khí nên mới dùng tới cái này."

Những lời này hoàn toàn không khơi dậy sự nghi ngờ của Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn.

Bạch Hiểu Nhàn run giọng nói: "Vậy bây giờ nên làm gì..."

Trong mắt Vương Phong hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, anh ta nói: “Tôi sẽ không để Phương Sở và Đào Đào bị bắt đi, cậu xuống lầu một canh gác, tôi sẽ tiếp tục lục soát từ phòng này sang phòng khác, nhất định sẽ tìm được!"

Giản Phi Vũ mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Nếu không tôi đi cùng với anh."

Vương Phong lắc đầu nói: “Hiểu Nhàn một mình ở dưới đó không an toàn, tôi sợ cô ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm, có lẽ con quỷ kia muốn làm thế này đánh bại chúng ta, cậu ở cùng với cô ấy tôi mới yên tâm, hơn nữa lầu một cũng cần có người, lỡ như con quỷ kia có xuống, hai người lập tức kêu tôi."

Giản Phi Vũ do dự một chút, cảm thấy Vương Phong nói có lý, liền gật đầu đồng ý.

Vương Phong nhìn Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn rời đi, quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng và khát máu.

Phương Sở nghe thấy hết thảy, lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Vương Phong trong tay cầm dao, chiếm thế thượng phong, một khi tùy tiện nói ra lời gì, rất có thể sẽ giết chết Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn, tay không tấc sắt hai người không có khả năng tự vệ.

Hiện tại tầng ba chỉ có anh, Vương Phong cùng Vương Đào.

Đúng rồi, còn có Thôi Ngọc Khê.

Ánh mắt Phương Sở hơi bình tĩnh lại, trong bóng tối mò mẫm, đây là phòng chứa đồ lặt vặt, rất nhanh Phương Sở tìm được một cây lau nhà, cầm thật chặt trong tay, xem ra vận may của anh cũng không đến nỗi tệ.

Âm thanh duy nhất  là tiếng bước chân của Vương Phong trên hành lang.

Anh ta lần lượt mở từng cánh cửa, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc anh ta sẽ tìm được Phương Sở.

Cũng may Thôi Ngọc Khê đang câu giờ, mỗi lần Vương Phong mở cửa, đồ vật nhỏ trong cửa đều bay ra đánh vào người anh ta! Đáng tiếc, ngoại trừ lần thứ nhất Vương Phong mất cảnh giác, giờ anh ta đã đề phòng, căn bản không có khả năng gây ra tổn hại gì cho anh ta.

Vương Phong hạ giọng, cười lạnh nói: "Người đã chết rồi, sao lại quay về? Bản lĩnh cũng chỉ có như vậy..."

Giọng nói này khiến người ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Thôi Ngọc Khê dường như càng tức giận hơn, đồ vật bị ném ra ngoài với những tiếng răng rắc, Vương Phong giơ tay chặn lại, dùng dao chém đôi chiếc đèn bàn bay tới trước mặt, nhưng lại vô tình bị một cái điều khiển từ xa đập vào đầu.

Anh ta đột nhiên có chút căm tức, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì mà ồn ào vậy? Cô không thể im lặng rời đi sao? Làm ầm ĩ xấu xí như vậy tại sao không nghĩ đến con cái?"

Thực hiện: Clitus x T Y T

Rắc rắc!!!

Phương Sở mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng anh tựa hồ có thể cảm nhận được Thôi Ngọc Khê đang tuyệt vọng và phẫn nộ.

Giọng nói của Vương Phong có lúc lạnh lùng, có lúc tức giận, dường như càng ngày càng cáu kỉnh.

Cơ thể cậu bé trong tay anh dần cứng lại.

Phương Sở ôm chặt cậu nhóc, lúc này, anh rốt cục nghe được âm thanh rất nhỏ nhẹ của cậu: "Bố, bố sẽ không giết mẹ, không..."

Phương Sở đau lòng, sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng cậu nhóc lại không muốn tin.

Anh muốn an ủi cậu bé, nhưng Vương Phong đã ở rất gần, sắp đi tới cửa phòng, anh liền nhanh chóng đưa tay bịt miệng Vương Đào, thì thầm vào tai cậu bé: "Lát nữa không được lên tiếng..."

Bây giờ Vương Phong hiển nhiên đã trở nên điên rồi, anh ta có thể làm tổn thương bất cứ ai!

Giọng nói của Vương Phong vang vọng trong hành lang: "Ra ngoài, cậu chỉ hiểu lầm tôi thôi, tôi không giết cô ấy."

Phương Sở đương nhiên sẽ không trả lời.

Ngữ khí Vương Phong lại thay đổi, cười lạnh nói: "Đừng trốn nữa, chúng ta không ai có thể thoát ra hay rời khỏi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm được cậu."

Phương Sở nắm chặt cây lau nhà trong tay, buông tay Vương Đào ra, sau đó nắm lấy tay nắm cửa, nhanh lên... Phương Sở tập trung đến cực điểm, chờ Vương Phong tới gần ra tay trước.

Nhưng Vương Phong còn chưa đi tới, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng "Rắc rắc"!

Vương Đào dường như đã vô tình đụng ngã cái gì đó.

Cả người Phương Sở cứng đờ, nguy rồi!

Âm thanh trong im lặng vô cùng gay gắt, bước chân của Vương Phong đang nhanh chóng đến gần! Phương Sở lúc này không có thời gian suy nghĩ, anh theo bản năng đẩy cửa ra, dùng toàn lực đập mạnh cây lau nhà vào người Vương Phong!

Cây lau nhà mặc dù không sắc bén bằng dao làm bếp, nhưng phạm vi tấn công của nó dài hơn, anh không phải hoàn toàn không có ưu điểm!

Nhìn thấy mình sắp đánh Vương Phong, Phương Sở đột nhiên cảm nhận được một lực đẩy từ phía sau, khiến anh không tự chủ được tiến lên một bước, bởi vì động tác trong tay anh bị chệch hướng, căn bản không hề đánh trúng Vương Phong! Thay vào đó, anh lại loạng choạng suýt nữa ngã xuống đất.

Vào thời khắc mấu chốt, Phương Sở nghiêng người tránh né đao của Vương Phong.

Nhưng lòng anh lại lạnh giá.

Bởi vì đã quá muộn.

Anh đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất của mình.

Cậu bé đứng sau lưng còn chưa kịp thu tay lại, lạnh lùng nhìn anh với ánh mắt âm trầm xa lạ, nhẹ giọng nói: “Anh là kẻ xấu, anh là kẻ xấu muốn chia cắt tôi và bố tôi. "

Không phải vậy, anh sợ bố em sẽ làm hại đến em!

Phương Sở vội vàng muốn giải thích, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng đã thấy Tiểu Vương Đào quay đầu nhìn về phía bố mình, chỉ vào Phương Sở nói: "Bố, giết anh ấy đi."

Lúc này, da đầu Phương Sở tê dại.

Anh thậm chí không có thời gian để nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, không có thời gian để nghĩ xem tất cả cảm giác quỷ dị này đến từ đâu...

Nhìn thấy Vương Phong giơ tay, không chút do dự xoay người bỏ chạy!

Sau đó anh cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo ở eo, đó là cảm giác lạnh lẽo khi bị vũ khí sắc nhọn cào cứa, trước khi cơn đau kịp chạm tới tâm trí, anh đã chạy đến cuối hành lang.

Không có nơi nào để trốn thoát.

Phương Sở quay lại và đối mặt với hai người đàn ông, một lớn và một nhỏ.

Có phải anh sắp chết...

Có một tiếng vang.

Tiếng thủy tinh vỡ không hề báo trước vang lên bên tai anh, ngay sau đó, một bóng người cao lớn đột nhiên đáp xuống trước mặt anh, chặn lưỡi dao sắc bén sắp rơi xuống đầu anh, đánh văng Vương Phong ra ngoài!

Lực của cú đấm đó lớn đến mức khiến Vương Phong bay hơn mười mét, đập vào tường rồi rơi xuống đất mà không ai hay biết.

Vẻ mặt Phương Sở sửng sốt...

Đây là tầng ba...

Vương Đào nhìn bố mình bị đánh, cũng không kịp chuẩn bị, kinh ngạc không thôi.

Úc Tư Trạch phá cửa đi vào, lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bé trai còn lại, ánh mắt không có chút nhiệt độ.

Vương Đào cẩn thận lùi lại một bước.

Cậu ta cảm nhận được sự nguy hiểm.

Nhìn thấy Vương Đào chuẩn bị bỏ chạy, Phương Sở cũng đã tỉnh táo lại, bám vào tường chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu ta, trầm giọng nói: "Đứng lại."

Cậu ta dừng lại.

Ánh mắt cậu ta không ngừng thay đổi, mất đi bố, so sánh sức chiến đấu của Úc Tư Trạch và Phương Sở, rốt cuộc cũng không có cử động gì nữa. 

Phương Sở nhìn cậu ta, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng, trong lòng có chút lạnh lẽo.

Vết thương của Thôi Ngọc Khê là do bị đâm vào cổ họng.

Người làm tổn thương cô chính là người thân mà cô không hề nghi ngờ, nhưng người này là... Vương Phong, người mà cô đã tranh chấp do ly hôn, hay là đứa con cưng của cô?

Cô đã chết một ngày, tại sao Vương Đào ở nhà không phát hiện ra cô?

Tại sao Vương Đào là người đầu tiên nói mẹ cậu ta bị quỷ giết khi họ bị nhốt ở đây? Khiến mọi người lầm tưởng rằng kẻ sát nhân là quỷ dữ.

Phương Sở chợt nhận ra mình đã sai. 

Sai từ đầu đến cuối.

Anh hít một hơi, cứng ngắc nói hai chữ: “Là em à?”

Vương Đào nhìn Phương Sở.

Đột nhiên, với khuôn mặt trẻ con đặc trưng của thiếu niên, cậu ta cười một cách mỉa mai, ngây thơ và độc ác, nói: “Đúng vậy, mẹ thật phiền phức, suốt ngày quan tâm đến điều này điều nọ còn than thở, mẹ cũng muốn tôi theo bà ấy sau khi ly hôn, ngày nào bà ấy cũng cãi nhau với bố về quyền nuôi con”.

“Bà ấy còn nói muốn rời khỏi đây và đưa tôi về quê nhưng tôi lại không muốn quay lại chút nào. Ở lại đó cũng chẳng ích gì, bà ấy căn bản không hiểu tôi, lại dài dòng, không nhịn được liền giết bà, bố đối với tôi khá tốt, mặc dù sau khi biết chuyện bố đã rất tức giận trách cứ tôi, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn chủ động che giấu chân tướng, nhưng mà..."

Vương Đào nhìn Phương Sở, nghiêng đầu cười nói: “Nhưng mà anh biết thì sao chứ? Tôi còn chưa đủ mười bốn tuổi đâu, sẽ không chịu chế tài của pháp luật.”

Cho dù trước đây có xảy ra tình huống quỷ dị gì, Phương Sở kỳ thực cũng cảm thấy chẳng qua chỉ là như vậy, nhưng giờ phút này, anh thật sự cảm thấy trong lòng ớn lạnh, có khi lòng người còn đáng sợ hơn quỷ thần rất nhiều.

Nhưng anh phải thừa nhận rằng Vương Đào nói đúng.

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Vương Đào rõ ràng biết mình sẽ không bị trừng phạt dưới bất kỳ hình thức nào, cho dù xảy ra chuyện không hay và bị người khác chỉ trích, điều tệ nhất cậu ta có thể làm chính là thay đổi diện mạo và chuyển đi nơi khác, ai mà biết cậu ta đã làm những gì? 

Cậu ta muốn giết ai thì giết, máu lạnh, không có chút kiêng dè.

Phương Sở nhìn khuôn mặt tự tin của cậu ta, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi và vô lực.

Lúc này Úc Tư Trạch tiến lên một bước, chặn tầm mắt của Phương Sở, lạnh lùng nhìn Vương Đào.

Vương Đào căn bản không sợ Phương Sở, nhưng người đàn ông xa lạ này lại khiến cậu ta theo bản năng có chút sợ hãi, cậu ta được pháp luật bảo vệ cậu ta không sợ bất cứ ai, ngoại trừ một loại người, đó là kẻ tàn ác và khủng khiếp hơn cậu ta.

Mà vừa vặn, Úc Tư Trạch lại mang đến cho cậu ta cảm giác này.

Ánh mắt hắn nhìn cậu ta như đang nhìn một con kiến sắp chết...

Trong mắt Vương Đào lần đầu tiên hiện lên vẻ sợ hãi, nuốt khan nói: "Anh muốn làm gì? Giết người là phạm pháp..."

Giết người là phạm pháp, những lời này khi thoát ra khỏi miệng cậu ta, thật buồn cười, đến nỗi môi Phương Sở tức giận đến trắng bệch.

Úc Tư Trạch nhẹ nhàng liếc cậu ta một cái, một lúc sau mới nở ra một nụ cười khinh thường, hơi cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không giết cậu, tôi ngại bẩn.”

Vương Đào mặc dù rất tức giận nhưng phần lớn cũng nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, ngay sau đó, cậu ta nghe thấy Úc Tư Trạch nói: “Chỉ có mẹ cậu mới có tư cách trừng phạt lỗi lầm của cậu, cho nên đây là việc của cô ấy, tôi sẽ không can thiệp.”

Vương Đào bối rối mở to mắt, không hiểu ý tứ trong lời nói của Úc Tư Trạch, nhưng theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn...

Úc Tư Trạch vẫy tay, không khí dao động, một bóng người từ từ tập hợp lại.

Cô nhìn có chút yếu đuối, vẻ mặt phức tạp buồn bã, tựa hồ không dễ dàng xuất hiện, thân thể trong suốt, thoạt nhìn tựa hồ không có thực thể.

Mặc dù như vậy nhưng Vương Đào vẫn sợ hãi đến mức vành mắt sắp nứt ra.

Cậu ta nhìn mẹ mình từ cõi chết trở về, không ngừng lùi về phía sau, dựa vào tường, kinh hãi hét lên: "Đừng tới! Đừng tới! Đừng tới đây!"

Thôi Ngọc Khê kiên định nhìn cậu ta, như muốn đến gần hơn, nhưng cuối cùng cô không bước tới, thậm chí không chạm vào cậu ta, cô chỉ đứng đó, cuối cùng nhẹ nhàng nói với Vương Đào: “Mẹ không làm phiền con nữa.”

Cô yêu con mình đến mức sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để tranh giành quyền nuôi con, cho dù bị con trai giết chết, cuối cùng cô cũng không chịu nổi sự tàn ác mà trả thù... Nhưng cuối cùng cô lại nản lòng.

Cô quay lại nói lời cảm ơn với Úc Tư Trạch rồi lại biến mất.

Vương Đào ngồi trên mặt đất, thở gấp.

Úc Tư Trạch sắc mặt vô cảm, hắn không hề tức giận vì sự thương xót của người phụ nữ, cũng không hề tiếc nuối Vương Đào bỏ trốn, như hắn đã nói, đây chỉ là chuyện của Thôi Ngọc Khê, hắn sẽ không và cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện này, bởi chuyện này không liên quan tới hắn, kết quả như thế nào hắn cũng không để bụng.  ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Phương Sở cũng nhìn Vương Đào, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: “Sẽ không có ai yêu em như vậy nữa, bởi vì người yêu em nhất đã bị em giết chết.”

Nhưng Vương Đào không hiểu, cậu ta chỉ cảnh giác nhìn Phương Sở và Úc Tư Trạch, giống như những con nhím có gai khắp người.

Khi Thôi Ngọc Khê biến mất, phía dưới đột nhiên có tiếng động, cảnh sát xông vào, người cảnh sát này thực sự quá chậm...

Chẳng mấy chốc cảnh sát đã ập đến.

Khi Vương Đào nhìn thấy cảnh sát, cậu ta lập tức có cảm giác như mình vừa thoát khỏi cái chết, ở bên Úc Tư Trạch là cảm giác kiềm chế sợ hãi, bây giờ cuối cùng cậu ta cũng tìm được cảm giác an toàn quen thuộc!

Sắc mặt cậu ta thay đổi, cậu ta nhanh chóng chạy về phía cảnh sát với vẻ mặt sợ hãi, đôi mắt đỏ hoe hét lên: "Cứu với! Họ đã giết bố mẹ tôi!"

_____

Tác giả tiếp tục pr truyện:

Tác giả cho ra mắt bộ truyện "Sau khi sống lại, đám phản diện đều yêu tôi", hoan nghênh mọi người đón đọc nha!!

Kỷ Lăng xuyên vào một cuốn sách và trở thành Kỷ Lăng, một thiếu niên quý tộc mười tám tuổi cùng tên cùng họ của đế quốc tinh tế. Để có cơ hội sống lại thêm một lần nữa, cậu phải thể hiện vai diễn của mình một cách hoàn hảo, yêu hoàng đế một cách say mê và không hối tiếc, đồng thời làm tấm nền cho thụ chính, dùng sự âm hiểm độc ác của mình để phụ trợ cho sự cao quý trong sáng hoàn hảo cho thụ chính!

Cậu đang cố gắng hết sức để thể hiện vai diễn của mình...

Thâm tình yêu nam chính Hoàng đế đế quốc, suy đi tính lại vẫn vì hắn mà chết. 

Lấy ơn báo oán với tên phản diện công tước, vì để liên hợp với hắn đối phó với thụ chính.

Xả thân cứu giúp tên phản diện số 2 - nguyên soái, vì để liên hợp với hắn đối phó với thụ chính.

Khuynh tình tương trợ với tên phản diện số 3 - chủ tịch quốc hội, vì để liên hợp với hắn đối phó với thụ chính.

Để đối phó với thụ chính, cậu đã lợi dụng mọi nguồn lực có thể lợi dụng được và tập hợp mọi thế lực có thể tập hợp được. Nhưng mỗi lần thụ chính bị bức bách đến đường cùng, cậu lại vừa khéo “thất bại trong gang tấc” vả cho một cú đau đớn, cuối cùng bị “thông minh quá bị thông minh hại”, trở thành kẻ chịu tội cho thụ chính, hơn nữa còn vì cứu nam chủ mà chết. 

Ngay lúc cậu nghĩ mình cuối cùng cũng có thể ‘công thành lui thân’, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp. Bất chợt, hệ thống hiện lên và nói:

Hệ thống nói: [Sau khi cậu chết, thế giới này sẽ sụp đổ, bây giờ hệ thống sẽ đưa cậu trở về điểm ban đầu là nơi cậu đến thế giới này, xin hãy thực hiện lại nhiệm vụ. Lời nhắc nhở thân thiện ~ Nam chủ và những nhân vật phản diện đều sống lại, hãy làm việc chăm chỉ và tiếp tục cố gắng, đồng thời đảm bảo đưa cốt truyện trở lại đúng quỹ đạo. Tôi tin cậu!]

Kỳ Lăng đành phải làm lại nhiệm vụ, nhưng...

Công tước phản diện: Bé cưng đáng yêu ngang ngược kiêu ngạo này lại có một trái tim dịu dàng, sao người ta có thể không thích? 

Nguyên soái phản diện: Em ấy không kiêu ngạo ương ngạnh như vẻ bề ngoài, thực ra, trái tim em ấy trong sáng thiện lương hơn bất kỳ ai khác.

Chủ tịch quốc hội phản diện: Em là tín ngưỡng của tôi, là cả thế giới của tôi, tôi nguyện vĩnh viễn thần phục dưới chân em, vì em mà vượt qua mọi chông gai. 

Kỳ Lăng: Các người đừng có yêu tôi, tôi chỉ yêu bệ hạ, vĩnh viễn chỉ yêu một mình anh ấy!

Nam chủ hoàng đế: Thật trùng hợp, tôi cũng yêu em.

Kỷ Lăng chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà nghỉ hưu: … Tôi muốn chửi tục.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play