Lời này khiến mọi người đều lạnh sống lưng.

Mặc dù mọi chuyện phát triển đến bây giờ, mọi người ít nhiều đều đã nghĩ đến khả năng này, nhưng là những người tiếp nhận giáo dục chủ nghĩa duy vật từ ​​nhỏ, bọn họ theo bản năng đều không muốn tin vào sự thật này... Ngoại trừ Phương Sở.

Từ khi gặp lại Úc Tư Trạch, thế giới quan của cậu đã hoàn toàn sụp đổ!

Nhưng đối với những người còn lại, câu nói này không chỉ có ý như vậy, câu hỏi của cậu bé buộc họ phải nhận ra... kẻ sát nhân có lẽ không phải là một tên trộm, mà là một con quỷ.

Một con quỷ tà ác lặng lẽ ẩn nấp ở đây, trốn trong bóng tối lạnh lùng nhìn bọn họ, nhắm tìm con mồi chực chờ xé xác họ.

Giản Phi Vũ nghiến răng: “Đúng vậy, vừa rồi là quỷ đả tường, nhất định là quỷ đả tường trong truyền thuyết…”

Phương Sở lấy điện thoại di động ra xem, không biết đã mất tín hiệu từ lúc nào, giống hệt lần trước... Tin nhắn cuối cùng Úc Tư Trạch gửi cho cậu là một chữ "Được".

Nhớ lại những chuyện liên tiếp xảy ra sau khi gặp Úc Tư Trạch, nghĩ đến số phận của mình đã thay đổi mà vẫn phạm Thái Tuế, cậu liền do dự……

...

Vương Đào mở to đôi mắt đen láy, trong mắt là sợ hãi xen lẫn mờ mịt, nhìn về phía bố mình, "Mẹ... mẹ bị quỷ mang đi ạ? Mẹ còn quay lại không..."

Sắc mặt Vương Phong cực kỳ khó coi, anh ta đi xuống, nghiêm túc nói: "Trên đời này không có ma quỷ!"

Vương Đào nói: "Nhưng..."

Vương Phong nghiêm mặt nói: "Không có nhưng!" Nói xong, anh cảm thấy giọng điệu của mình không được tốt lắm, những chuyện kỳ lạ không ngừng khiêu chiến thế giới quan của anh ta, anh hiểu bây giờ mình không còn bình tĩnh nữa, anh không nên nói chuyện với con mình như thế.

Anh hít thật sâu, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói với Vương Đào: “Trên đời này không có ma quỷ, con hiểu không?”

Vương Đào cắn môi, ngơ ngác nhìn bố mình, nhưng cũng không phản bác nữa.

Vương Phong quay đầu lại nhìn Phương Sở và đám người nói: "Vừa nãy Hiểu Nhàn ngất đi, trước tiên chúng ta đi xem xét tình hình của cô ấy, đừng để xảy ra chuyện."

Câu nói này kéo mọi người từ nỗi sợ trợ về, bọn họ nhanh chóng phối hợp với nhau đỡ Bạch Hiểu Nhàn lên bàn, ấn huyệt rồi ấn huyệt, xông nước nóng rồi xông nước nóng, không lâu sau, Bạch Hiểu Nhàn tỉnh lại...

Giản Phi Vũ nhìn thấy Bạch Hiểu Nhàn tỉnh lại, kích động đi tới: "Vừa rồi cô ngất xỉu, không sao chứ?"

Bạch Hiểu Nhàn không nói gì, quay đầu phức tạp nhìn Vương Phong, "Anh, vừa rồi..."

Ánh mắt Vương Phong tối sầm, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."

Môi Bạch Hiểu Nhàn run run, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì.

Phương Sở nhìn quanh phòng một lượt, từ lúc Vương Phong trở về đến giờ không có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh đến đáng sợ, hắn miễn cưỡng cười khan: “Ừm… Cho dù có quỷ hay không, bây giờ chúng ta cũng không thể thoát khỏi đây được. Cứ cho là có quỷ, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Giản Phi Vũ hai tay ôm lấy cơ thể gầy gò của mình, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy lạnh lẽo, không biết có phải do tâm lý không: “Khi tôi còn nhỏ, bà nội luôn kể chuyện ma cho tôi nghe, mỗi khi tôi không nghe lời lén đi trộm vặt bà đều nói đứa nhỏ không nghe lời sẽ bị quỷ bắt, nên tôi bây giờ rất sợ ma quỷ…"

Phương Sở thầm nghĩ, cậu ta thật đáng thương...

Giản Phi Vũ buồn bã kêu lên: “Nhưng tôi đã hai mươi ba tuổi, chưa từng gặp ma. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải ma! Tôi cũng không biết phải làm sao, ma có đáng sợ như trong phim kinh dị không? Trong mấy cái phim kinh dị tôi xem, mọi chuyện thường bắt đầu bằng ánh đèn nhấp nháy..."

Lời còn chưa dứt, đèn trên đầu bọn họ thật sự nhấp nháy...

Phương Sở: "..."

Vương Phong: "..."

Giản Phi Vũ nuốt nước miếng, cười khan: “Đây nhất định là trùng hợp, chỉ là ánh đèn chập chờn mà thôi, có khả năng là do điện không ổn định… Không có chuyện TV cũng thành màn hình trắng đúng không?”

Anh ấy vừa dứt lời, cái TV trên vách tường đột nhiên vang lên tiếng điện chập...

Màn hình trắng sáng lên.

Trong màn đêm yên tĩnh, phảng phất như đang âm thầm chế nhạo ai đó.

Giản Phi Vũ: "..."

Anh ôm chặt người mình, cười còn xấu hơn khóc: “Đây nhất định là trùng hợp, đây không phải sự thật, không thể có chuyện từ trong TV bò ra… Ô ô ô!”

Phương Sở bịt miệng anh ấy lại, hung ác nói: "Câm miệng!"

Bạch Hiểu Nhàn và Vương Đào ở bên cạnh không biết nói gì, nhìn Giản Phi Vũ như gặp quỷ.

Ngay cả Vương Phong cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng, anh ta mở miệng muốn nói không có quỷ, nhưng không nói nên lời... Mẹ nó đồ phá hoại.

Giản Phi Vũ liều mạng chớp mắt biểu thị mình sẽ không nói lung tung!

Lúc này Phương Sở mới buông ra, hận không thể dùng ánh mắt chém anh thành trăm mảnh, trên đời này đáng sợ ngang với quỷ chính là miệng của kẻ ngốc!

Nhưng sau khi trải qua một đống chuyện như vậy, ngay cả Vương Phong cũng không thể tự lừa dối mình không có ma quỷ nữa, trong căn nhà này quả thật có thứ gì đó đang dòm ngó họ, từng chút từng chút phá tan phòng tuyến tâm lí của bọn họ...

Vương Phong miễn cưỡng cười nói: "Nếu thật sự có ma, chúng ta nhiều người sống như vậy sao mà phải sợ một người đã chết? Nó phải sợ chúng ta mới đúng! "

Phương Sở trầm giọng nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào sự chính trực của chúng ta?"

Giản Phi Vũ: "..."

Vương Phong: "..."

Bạch Hiểu Nhàn: "..."

Bởi vì trên tầng hai có thi thể nên trong tình huống này không ai dám đi lên, mà bọn họ bị kẹt ở đây không có cách nào rời đi, lúc này Phương Chử thật sự hy vọng các chú cảnh sát sẽ mạnh tay hơn, cũng không biết cảnh sát có quản việc dưới âm phủ không, nhưng lại không có số điện thoại của âm phủ nên đành phải từ bỏ ý định.

Vương Phong suy nghĩ một chút, nói: "Mọi người ở lại đây, tôi đi..."

“Bụm” một tiếng! Bóng đèn trên đầu không báo trước đột nhiên nổ tung! Những mảnh thủy tinh mang theo tia lửa rơi xuống sàn.

Cả căn phòng nháy mắt chìm vào bóng tối.

Sau đó vang lên một tiếng leng keng, như thể bàn ghế bị đập trong lúc hỗn loạn, Phương Sở run rẩy lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng bật đèn pin, nín thở rọi một vòng, sau đó thở phào nhẹ nhõm..

Vừa rồi bóng đèn phát nổ, mọi người tuy hoảng sợ nhưng cũng không hề hấn gì.

Giản Phi Vũ ngồi bệt dưới đất run rẩy, Vương Phong ôm chặt con của mình, Bạch Hiểu Nhàn sợ hãi nắm chặt cánh tay Vương Phong, dán chặt vào người anh ta, không ngừng run rẩy.

Giản Phi Vũ tạm thời có vẻ không đáng tin cậy, còn Vương Phong vừa phải lo cho đứa nhỏ còn phải lo cho nữ sinh, có muốn cũng không đi được...

Thế là Phương Sở nói: “Tôi đi tìm nến.”

Trong bóng tối, tà linh dễ dàng làm bất cứ điều gì chúng muốn, pin điện thoại lại có hạn, trong trường hợp này, phải tiết kiệm một chút.

Vừa nói cậu vừa quay người, thận trọng đi về phía nhà bếp, ánh đèn pin chỉ có thể chiếu sáng phía trước, bước đi trong bóng tối khiến từng sợi lông tơ trên người cậu dựng lên, cậu hít một hơi thật sâu, lúc sắp đi đến cửa bếp chợt cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai mình.

Phương Sở: "..."

A a a a a a a a a a, cậu nắm lấy bàn tay kia vặn thật mạnh! Đột nhiên quay người đè thứ đó xuống đất điên cuồng đánh đấm!

Trong một khoảnh khắc, Phương Sở cảm giác như mình được chiến thần trợ giúp! Anh chưa bao giờ làm động tác này suôn sẻ như vậy! Anh dường như có một phần mười phong thái của Úc Tư Trạch!

'Con ma' trên mặt đất trở tay không kịp, phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Là tôi đây, ôi ôi ôi ôi! Quân thiện chiến, dừng tay a a!"

Phương Sở: "..."

Dưới ánh đèn pin, khuôn mặt của Giản Phi Vũ hiện rõ những vết bầm tím và sưng tấy, oan ức nói: “Tôi chỉ muốn cùng cậu đi tìm nến…”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Bầu không khí nhất thời có chút khó xử.

Phương Sở đứng dậy nhìn xung quanh, né tránh ánh mắt của Giản Phi Vũ, cười khan: “Tới đây mà không biết gọi tôi một tiếng sao?”

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Giản Phi Vũ: Thật trùng hợp, tôi cũng đang hối hận vì sao không gọi cậu trước.

Phương Sở nhặt điện thoại trong góc lên, hai người cùng nhau vào bếp, im lặng tìm nến.

Giản Phi Vũ quay đầu lại, lặng lẽ nhìn về phía đại sảnh, Vương Phong đang bảo vệ đứa nhỏ và Bạch Hiểu Nhàn, hình như đang nhỏ giọng an ủi cô, vẻ mặt Bạch Hiểu Nhàn cuối cùng cũng thả lỏng một chút, Bạch Hiểu Nhàn rất tin tưởng và ỷ lại Vương Phong, lúc ở bên mình với lúc ở bên anh ta không giống nhau...

Giản Phi Vũ giọng chua lè nói: “Hình như tôi không đáng tin bằng anh Phong?”

Phương Sở không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Đây không phải là nói nhảm.”

Giản Phi Vũ: “…” Tôi đau lòng quá.

Anh ấy tuyệt vọng cúi đầu, không nói gì nữa, hai người nhanh chóng tìm được nến rồi quay trở lại, ánh nến hơi rung nhẹ, phản chiếu cái bóng trên mặt tường, khiến bầu không khí trở nên quỷ dị, nhưng ít ra cũng không tối đen như mực.

Vương Phong an ủi Vương Đào cùng Bạch Hiểu Nhàn, rồi quay sang bọn họ xin lỗi: "Liên lụy đến hai người rồi."

Phương Sở liên tục xua tay: "Anh đang nói cái gì vậy? Chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh."

Giản Phi Vũ cũng gật đầu, nói không sao cả.

Cảm xúc của Bạch Hiểu Nhàn gần như đã ổn định, nhưng không lâu sau, sắc mặt lại bắt đầu khó coi, dường như đang khó xử chuyện gì đó, cắn môi không nói gì.

Đương nhiên, Giản Phi Vũ, người theo đuổi thứ hai mượi tư liền chú ý đến, quan tâm hỏi: "Em bị sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Bạch Hiểu Nhàn nghe vậy, sắc mặt có chút đỏ lên, nhưng vẫn là im lặng.

Giản Phi Vũ bỗng nhiên sốt ruột, lớn tiếng hỏi: "Em sao vậy? Cảm thấy khó chịu nhất định phải nói cho anh biết!"

Bạch Hiểu Nhàn: "...Tôi muốn đi vệ sinh."

Giản Phi Vũ: "..."

Cái này thật lúng túng.

Bạch Hiểu Nhàn lúc nãy đã thấy mắc tiểu, nhưng cô không dám nói gì, ai lại đi vệ sinh trong cái thánh địa phim ma này.

Vốn muốn nhịn một chút, nhưng bị Giản Phi Vũ hỏi liên tục, cô đành phải đỏ mặt nói, nói xong xấu hổ quay mặt đi, hai tay đan vào nhau.

Giản Phi Vũ nhìn Bạch Hiểu Nhàn, đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Đừng sợ, anh đi cùng em!"

Thật sự không nhìn nổi nữa, xấu hổ đến mức tràn ra khỏi màn hình, huynh đệ, cho dù cậu thật sự muốn đi cùng cô cũng đâu cần nói to vậy đâu, để con gái nhà người ta xấu hổ như vậy... Với tích cách này, không theo đuổi được cũng đúng.

Bạch Hiểu Nhàn nhìn Giản Phi Vũ.

Giản Phi Vũ nhìn Bạch Hiểu Nhàn.

Mắt to nhìn mắt nhỏ.

Một mắt tuyệt vọng.

Một mắt mong đợi.

Ngay lúc hai người tính nhìn nhau đến thiên hoang địa lão, Vương Phong đành bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn Bạch Hiểu Nhàn nói: "Tôi đi cùng cô, tôi quen đường chỗ này."

Bạch Hiểu Nhàn thấy mình như được ân xá, hưng phấn gật đầu nói: "Cám ơn anh Phong."

Nói xong cô nhanh chóng quay người đi, để lại cho Giản Phi Vũ một bóng lưng hoảng loạn.

Giản Phi Vũ ngơ ngác nhìn hai người rời đi.

Phương Sở thở dài, vỗ vỗ vai anh ấy nói: "Đừng nhìn nữa."

Giản Phi Vũ quay người lại, mặt mày bầm tím, sưng vù, trong mắt tràn đầy nước mắt vì thất tình, thê thảm hết sức, một lúc lâu mới tủi thân nói: “Tôi biết mình không đẹp trai như anh Phong, không bình tĩnh như anh Phong, không trưởng thành như anh Phong, cũng không biết quan tâm như anh Phong... nhưng anh Phong đã có vợ con, cô ấy thích anh Phong sẽ không có kết quả."

Phương Sở nghĩ thầm tên này còn tự hiểu bản thân, chỉ là vì tình yêu suy nghĩ lung tung, mấy lời này để đứa nhỏ nghe được thì không tốt.

Anh vô cùng chính nghĩa nói: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, cũng đừng xem xét lại đạo đức của mình. Cô ấy chỉ là tin tưởng anh Phong, cho dù không có anh Phong cô ấy cũng không thích cậu."

Giản Phi Vũ: "..."

Cả ngày nay liên tục bị trúng đòn, anh không muốn đợi quỷ đến giết nữa, cứ tự sát luôn đi!

Phương Sở thương hại nhìn anh ấy, vỗ mạnh vai anh, nghiêm túc nói: "Làm người, quan trọng nhất là tự mình biết mình, cậu có hiểu không?"

Giản Phi Vũ: Không, tôi không muốn tự sát, tôi muốn đồng quy vô tận với cậu!!!

…………

Nhà vệ sinh ở trên tầng hai, mặc dù rất không muốn đi lên, nhưng Bạch Hiểu Nhàn thật sự không nhịn được nữa, đành phải đi lên lầu, may mà Vương Phong đi ở phía trước, dáng người cao ráo của anh khiến cô thấy an tâm hơn một chút.

Vương Phong cẩn thận quan sát xung quanh, mở cửa phòng xác nhận bên trong an toàn, rồi nói với Bạch Hiểu Nhàn: "Cô vào đi, tôi ở bên ngoài."

Bạch  Hiểu Nhàn gật đầu, nhưng lúc đóng cửa lại do dự, mặt đỏ bừng, trông khá xấu hổ, nhưng vật lộn một chút vẫn nói: "Cái này, có thể để cửa mở hé không..."

Vương Phong cười nói: "Được."

Bây giờ không phải lúc nói mấy cái lễ nghi kia.

Bạch Hiểu Nhàn giữ lại một khe hở trên cửa, từ góc này, người bên ngoài không thể nhìn thấy cô, nhưng sẽ có ánh sáng chiếu vào, không hiểu sao khiến cô thấy rất thoải mái.

Ít nhất cũng không phải một căn phòng tăm tối chật chội.

Một phút sau.

Bạch Hiểu Nhàn vén quần lên, may là không có chuyện gì xảy ra, lúc cô chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt cô liếc qua tấm gương, dường như thấy một bóng đen vụt ngang, cô bị dọa sợ, loạng choạng đập mạnh vào tường, phát ra tiếng va đập!

Vương Phong nghe tiếng động nhanh chóng đẩy cửa vào, trong mắt tràn đầy lo lắng, nói: "Xảy ra chuyện gì vậy!"

Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Bạch Hiểu Nhàn.

Nhìn xung quanh, chắc chắn không có gì bất thường, anh nhanh chóng bước đến quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”

Trải qua một đêm trằn trọc, Vương Phong nhìn khá chật vật, tóc tai rối bù dính trên trán, trên mặt còn có vết máu chưa lau sạch, nhưng vẻ mặt rất kiên định trưởng thành,bình tĩnh đáng tin, khiến người khác cảm thấy có thể dựa dẫm.

Bạch Hiểu Nhàn đỏ mắt nhìn anh ta, bỗng nhiên lao vào lồng ngực anh ta, ôm thật chặt eo anh ta, áp mặt lên nơi tim anh ta, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ trong khoang ngực.

Giọng nói của cô trầm thấp, kiếm chế đến run rẩy : "Anh Phong, anh có nghĩ... thật sự có ma không?"

Vương Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, khựng lại một chút nhưng cũng không đẩy Bạch Hiểu Nhàn ra mà nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, nói từng chữ một: “Cho dù có thật, anh cũng sẽ bảo vệ em, không để em bị thương.”

Lời nói quyết đoán rơi vào tai Bạch Hiểu Nhàn, khiến tim cô đập nhanh hơn... Cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, trong lòng tràn ngập dịu dàng, ngọt ngào, đan xen với phức tạp, áy náy, tự trách bản thân.

Khoảnh khắc này cô thật sự yếu lòng, không muốn tiếp tục giả vờ nữa.

Vương Phong không muốn ở trên đó quá lâu, một lát sau mới buông ra, lùi lại kéo giãn khoảng cách, mỉm cười với Bạch Hiểu Nhàn: "Chúng ta đi xuống đi, đừng để bọn họ lo lắng."

Bạch Hiểu Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên nắm lấy tay áo Vương Phong.

Vương Phong khó hiểu quay đầu.

Bắt gặp ánh mắt do dự xen lẫn phức tạp của Bạch Hiểu Nhàn, cô nắm chặt tay áo anh, giọng nói run run vì lo lắng: "Chị Ngọc Khê... chị ấy, tại sao lại chết?"

Tác giả có lời muốn nói: 

Úc Tư Trạch: Tôi nghĩ mình sẽ sớm lên sàn thôi →_→

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play