Mặt Phương Sở sắp dán vào màn hình di động đến nơi, nhìn chằm chằm chữ "Được" nửa ngày trời mới tin rằng bản thân không hề sinh ra ảo giác.
Úc Tư Trạch đồng ý hẹn hò với anh rồi!
Anh kích động run cả người, đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, gây ra tiếng động lớn đến mức Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn ngồi bên cạnh cũng phải quay sang nhìn.
Đúng lúc Bạch Hiểu Nhàn thấy mệt mỏi khi phải đối phó với sự ân cần của Giản Phi Vũ, thấy anh như vậy, cô lập tức nói sang chuyện khác, hỏi: "Làm sao vậy?"
Phương Sở bình tĩnh cất điện thoại đi, ngẩng đầu, ưỡn ngực, trả lời đầy tự tin: "Ngại quá, đêm nay không ăn với hai người được. Tôi có hẹn với người khác rồi."
Trong nhất thời, ánh mắt Bạch Hiểu Nhàn lộ rõ vẻ muốn hóng chuyện: "Hẹn hò hả?"
Giản Phi Vũ cũng nhìn chằm chằm vào Phương Sở, cười hì hì: "Bạn trai à~"
Đúng vậy, Phương Sở chưa từng che giấu khuynh hướng tính dục của mình. Bọn họ đều biết anh thích con trai, nên mới đột nhiên trêu ghẹo anh như vậy.
Bạch Hiểu Nhàn cười hỏi: "Bạn trai cũ hay là người yêu mới vậy?"
Câu hỏi này khiến Phương Sở phải lặng yên suy nghĩ. Nói là bạn trai cũ cũng được, bởi vì, họ đã chia tay mất rồi. Còn nếu bảo hắn là bạn trai mới, thì anh nào đã theo đuổi lại được người ta đâu. Ngẫm nghĩ một lúc, anh nói: "Không mới cũng không cũ đi."
Bạch Hiểu Nhàn và Giản Phi Vũ: "..."
Lúc này, Phương Sở đã nóng lòng muốn về nhà thật nhanh, bèn nhướng mi cười: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ gia nhập vào giới phú hào, đi lên đỉnh cao của cuộc sống! Chờ khi giàu có rồi tôi sẽ bao nuôi hai người. Ha ha ha ha ha."
Bạch Hiểu Nhà, Giản Phi Vũ: "..."
Vương Đào đang ngồi bên cạnh sáng tác, nghe tiếng cười của Phương Sở liền quay sang nhìn anh một cái, nói bằng chất giọng trong trẻo, giòn tan: "Chú Phương Sở ơi, tỉnh táo lại đi."
Anh lắc đầu nói: "Chú rất tỉnh táo!"
Nói xong, anh liền chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc gặp Vương Phong từ phòng bếp đi ra, vừa đi còn vừa hạ tay áo xuống. Thấy Phương Sở vậy mà lại phải đi về, anh ta ngạc nhiên hỏi: "Sao lại thế này?"
Vương Đào trả lời thay Phương Sở: "Chú ấy nói từ nay sẽ gia nhập giới phú hào, đi lên đỉnh cao của cuộc sống."
Vương Phong: "..."
Một lát sau, anh ta nhịn không được cười một cái, lại vội ho một tiếng nói: "Đào Đào à, con lên đưa cơm cho mẹ con đi. Trẻ nhỏ không nên nói lung tung nhé."
Vương Đào: "?" Con có nói gì sai đâu. Con chỉ nhắc lại thôi mà.
Chẳng qua, là một đứa trẻ ngoan, cậu bé vẫn nên yên lặng đưa cơm lên trên tầng thôi...
Thấy con trai đã đi lên rồi, lúc này anh ta mới quay đầu lại, sâu xa nói cùng Phương Sở: "Em muốn đi hẹn hò? Mới chia tay bạn trai cũ được bao lâu chứ? Em đấy, khi nào mới có thể nghiêm túc nói chuyện yêu đương đây? Thích con trai cũng không sao, nhưng sau này lớn tuổi rồi vẫn cần có gia đình để dựa vào có đúng không nào?"
Phương Sở cười gượng gật đầu: "Thay đổi. Lần này em nhất định sẽ thay đổi mà."
Nếu có thể thu phục được Úc Tư Trạch thì anh cần gì tìm người khác nữa chứ? Để kiếm được một người có tiền lại đẹp trai hơn hắn trên đời này hẳn sẽ rất khó đi...
Thấy Phương Sở giống như trẻ con vậy, Vương Phong bất đắc dĩ xua tay nói: "Đi đi, không giữ em lại ăn cơm nữa."
Phương Sở nở nụ cười ngượng ngùng rồi xoay người bước đi.
Vừa đi, anh vừa suy nghĩ xem lát nữa nên mời Úc Tư Trạch đi ăn gì thì được. Anh thấy cả ngày nay mình như bị ám ảnh bởi lửa đạn toả ra từ nòng pháo của nước Ý rồi.
Nếu vậy hay là ăn mì Ý đi!
Nghĩ vậy, khoé miệng anh không khỏi nhướn lên thành một nụ cười ngốc nghếch. Thế là, còn chưa kịp ra khỏi cửa, anh chợt nghe được tiếng đồ vật rơi vỡ trên nền đất truyền tới từ phía sau, liền quay lại nhìn theo bản năng, thấy Vương Đào ngồi ở đầu cầu thang dẫn vào tầng hai, trước mặt là đồ ăn cùng mảnh vỡ rơi vãi khắp nơi...
Làm sao vậy?
Tiếng động lớn khiến Vương Phong cũng chú ý tới. Anh ta nhướn mày nói: "Sao lại không cẩn nhận..."
Vương Đào ngồi dưới đất mờ mịt quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn họ bằng ánh mắt sợ hãi và trống rỗng.
Phương Sở chợt cảm thấy hãi hùng, chân bước ra ngoài cũng dừng lại.
Vương Phong đột nhiên cảm nhận được có chuyện bất thường, sắc mặt thay đổi chạy vọt lên, theo sau còn có Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn. Theo ánh mắt của Vương Đào, bọn họ trong thấy tình hình trong căn phòng đối diện cầu thang...
Trong nháy mắt ấy, cả không gian đều bị bao trùm bởi một bầu không khí yên lặng như tờ.
Vài giây sau.
Bạch Hiểu Nhàn chợt quay phắt đầu lại, che miệng nôn khan, sắc mặt trắng bệch.
Giản Phi Vũ lạnh run cả người, đứng lặng nơi đó không nhúc nhích.
Phương Sở ngơ ngác nhìn tất cả những điều hiện ra trước mắt.
Còn Vương Phong như mất đi khả năng phản ứng. Không biết qua bao lâu, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ấy mới đấm mạnh một cái lên tường, đôi mắt đỏ quạch cùng hai tay run nhè nhẹ.
Thôi Ngọc Khê đã chết.
Cô chết trong phòng ngủ của chính mình, cổ họng bị cắt, máu tươi chảy ròng, đôi mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Bỗng nhiên, Vương Phong dùng một tay kéo con trai vào lòng, áp đầu và hướng mặt cậu bé vào trong ngực mình, nói với giọng khàn khàn: "Không nên nhìn."
Người đàn ông thân hình cao lớn, chợt trở nên già nua trong nháy mắt.
Phương Sở chậm rãi thở ra một hơi, dần hồi phục lại tinh thần.
Cậu vừa mới trải qua sự kiện du thuyền, năng lực thừa nhận được đề cao rõ rệt. Dù sao anh cũng từng gặp trường hợp khủng bố, li kì hơn gấp chục lần hiện tại rồi... Cho nên, tuy vẫn đau khổ và khiếp sợ không nguôi, nhưng anh vẫn có thể chịu đựng cảm giác không thoải mái để quan sát tình hình.
Nửa người Thôi Ngọc Khê còn nằm ở trên giường, tuy cả người đều nhiễm máu đỏ tươi nhưng có thể thấy được quần áo còn sạch sẽ, trừ vết thương chí mạng trên cổ ra thì không còn vết thương nào khác nữa. Trong phòng bị lục lọi lộn xộn, đồ đạc trong ngăn kéo rơi vãi trên mặt đất, cửa sổ đã mở toang, qua quan sát sơ bộ thì hẳn là do tên trộm lẻn vào giết người.
Phương Sở lấy điện thoại ra gọi 110.
Giản Phi Vũ lấy lại tinh thần, thấy Bạch Hiểu Nhàn nôn đến mức mặt mày trắng bệch, tuy bản thân vẫn còn đau buồn... Nhưng đối mặt với cô gái mình thích, vào thời khắc mấu chốt như vậy, anh ấy vẫn thể hiện khí phách của đấng mày râu bằng cách tiến tới đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của cô, thì thầm: "Tôi đưa cô xuống nhà."
Dù sao Bạch Hiểu Nhàn cũng là con gái, nào đã từng trông thấy hoàn cảnh máu me như vậy? Cô bị dọa mất hồn mất vía từ lâu, vậy nên cũng không hề ngăn cản Giản Phi Vũ nâng mình dậy, miệng lẩm bẩm nói: "Chị Ngọc Khê... Chị ấy..."
Trong giọng nói tràn ngập vẻ không dám tin.
Tâm trạng mọi người đều vô cùng nghiêm trọng.
Phương Sở trầm mặc một lúc rồi bước đến nói với Vương Phong: "Anh Phong, chúng ta dẫn Đào Đào xuống nhà trước đi."
Dù sao bọn họ cũng là người trưởng thành, nhưng Vương Đào vẫn còn nhỏ, tận mắt chứng kiến cái chết thê thảm của mẹ mình như vậy e rằng sẽ để lại bóng ma tâm lí, tiếp tục đứng đây xem chừng như không ổn lắm.
Vương Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới nói: "Được."
Phương Sở nắm lấy tay Vương Đào, dịu dàng nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: "Xuống nhà với chú nhé?"
Khuôn mặt cậu nhóc không có chút máu nào, ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ, tựa như cậu ta đã khép kín lại lòng mình, đi theo Phương Sở xuống y chang như rối gỗ vậy.
Nhớ lại dáng vẻ đáng yêu của cậu nhóc mới khi nãy... Sống mũi anh chợt thay cay cay.
Tính ra anh cũng chẳng thân với Thôi Ngọc Khê lắm, những cũng từng tới đây ăn cơm mấy lần, biết cô là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng, chu đáo, chăm lo cho gia đình. Mỗi lần anh tới, cô đều lưu ý làm đồ anh thích ăn, đối với cô anh có ấn tượng tốt lắm.
Chỉ là giờ đây cô cứ vậy mà chết.
Bên ngoài cửa sổ là một khoảng không tối đen, ngay cả một ánh đèn cũng không thấy. Trong một không gian tĩnh lặng chỉ có mấy tiếng hít thở nặng nề hoà lẫn vào nhau.
Qua một lúc lâu.
Giản Phi Vũ nhìn Bạch Hiểu Nhàn, khẽ khàng nói với Vương Phong, giọng đầy do dự: "Anh Phong, tình trạng Hiểu Nhàn không tốt lắm, nếu không để tôi đưa cô ấy về trước..."
Lúc này đây Vương Phong nào còn tâm trạng để ý tới chuyện này, dường như anh ta định cười một cái theo thói quen, nhưng lại cười không nổi, khàn giọng nói với vẻ mặt thống khổ: "Được, tôi đưa cô ấy về trước đi..."
Phương Sở thấy Bạch Hiểu Nhàn quả thật quá sợ hãi, nom như sắp ngất tới nơi, nói: "Cậu đưa cô ấy về đi, tôi ở lại."
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Giản Phi Vũ cảm kích nhìn anh một cái. Kì thật anh ấy nên ở lại, dù sao xảy ra chuyện như vậy thì người cần được giúp đỡ nhất phải là bố con Vương Phong mới phải, nhưng với tình hình này Bạch Hiểu Nhàn cũng không thích hợp ở đây lắm, chẳng những cô không thể giúp được gì mà nếu gặp chuyện không may xảy ra, cô còn có thể làm liên lụy tới người khác nữa, nên anh ấy mới bị rơi vào thế khó xử... Phương Sở nói như vậy giúp anh ấy yên tâm hơn không ít.
Anh ấy có thể đưa Bạch Hiểu Nhàn về nhà, sau đó quay lại đây lần nữa.
Giản Phi Vũ cảm ơn Phương Sở xong liền đỡ Bạch Hiểu Nhàn, nói: "Chúng ta về thôi." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bạch Hiểu Nhàn đứng lên, dáng vẻ đầy hoảng hốt, đột nhiên lại quay đầu nói: "Mong anh nén bị thương..."
Trong nhà ăn tầng một, trên bàn còn bày đầy đồ ăn, vốn bọn họ ngồi ở bàn trong cùng, muốn ra ngoài sẽ phải đi qua hai dãy bàn nữa, lúc sắp đến cửa thì Giản Phi Vũ bất cẩn bị cái gì đó vướng vào chân, thân hình lảo đảo thiếu chút thì ngã quỵ xuống. Anh ta cúi đầu xuống nhìn: "..."
Bạch Hiểu Nhàn suy sụp hét to: "A A A A A!"
Phương Sở cùng Vương Phong lại gần liền nhìn thấy một con dao đẫm máu nằm lăn lóc trên mặt đất.
Mà bọn họ có thể khẳng định chắc nịch rằng khi họ đi vào trên mặt đất chẳng hề có một con dao nào cả. Vậy mà nay nó đột ngột xuất hiện ở nơi đó, giống như một lời tuyên bố tàn nhẫn trắng trợn.
Phương Sở: ...
Giản Phi Vũ đột nhiên lao tới, nắm tay nắm cửa kéo mạnh, nhưng rõ ràng cửa không hề khoá, vậy mà anh ấy kéo kiểu gì nó cũng chẳng chịu mở ra, giống như đã bị hàn chết vào tường vậy.
Nháy mắt ấy, một sự khủng bố lặng yên không tiếng động bao trùm toàn bộ không gian.
Vương Phong nhìn chằm chằm con dao trên mặt đất, giống như thấy thứ gì cực kì kinh khủng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Phương Sở cũng trầm mặc.
Đột nhiên xuất hiện con dao đẫm máu, thi thể cô gái bị cắt đứt cổ họng chết không nhắm mắt, cùng với cánh cửa có mở kiểu gì cũng không ra...
Quỷ.
Một chữ quen thuộc mà xa lạ như thế, trong nháy mắt không hẹn mà cùng hiện lên trong lòng bọn họ, là điều đáng sợ nhất trong nội tâm mà lúc này đây, khi họ chẳng cách nào khống chế được, phá xích xông ra...
Vương Phong cắn răng: "Cửa sau..."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Nói xong liền xoay người đi, Phương Sở và Giản Phi Vũ vội vàng đuổi kịp, nhưng kết quả vẫn vậy, cửa sau cũng không chút sứt mẻ, nhưng cũng chẳng thể nào mở được!
Sắc mặt bọn họ ngày càng khó coi.
Bạch Hiểu Nhàn không nhịn được phát run, cơ thể lung lay sắp đổ.
Phương Sở nhớ tới sự kiện du thuyền xảy ra trước đó, thầm nghĩ bản thân mình sẽ không xui xẻo vậy chứ...
Giản Phi Vũ đã bị dọa sợ muốn chết, nghĩ đến thi thể Thôi Ngọc Khê ở tầng hai, nghĩ đến mình đang bị nhốt ở một nơi không ra ngoài được.... Lại thêm việc sợ quỷ, sợ tối khiến hắn thật tuyệt vọng!
Vương Phong thay đổi nét mặt liên tục, nhỏ giọng nói: "Còn có cửa sổ."
Tuy rằng trong hoàn cảnh khó khăn này, anh ta là người đau khổ nhất, nhưng đối mặt với tình trạng khủng bố quỷ dị như vậy, vì để tính mạng của con trai và mọi người được an toàn, anh ta cần tìm ra biện pháp rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng nhất!
Được nhắc nhở, Giản Phi Vũ cũng kích động hẳn lên, cửa sổ chỉ có một lớp thuỷ tinh mỏng, dù không mở được cũng có thể đập vỡ!
Đây là một cánh cửa thuỷ tinh bình thường, Vương Phong mở thử, quả nhiên là không mở được, sau đó liền cầm chiếc ghế xoay làm bằng kim loại ở bên cạnh lên, tập trung sức lực đập vào cửa sổ! Một tiếng loảng xoảng vang lên!
Theo động tác của anh ta, không hiểu sao bình hoa trên nóc tủ bên cạnh đột nhiên rơi xuống, vừa hay đập thẳng lên trán Vương Phong!
Choang, cả bình hoa và cửa sổ đồng thời vỡ nát.
Máu tươi từ trên trán Vương Phong chảy xuống.
Giản Phi Vũ bị dọa đến mức phải lùi về sau từng bước một.
Phương Sở nhìn thấy bình hoa vỡ trên mặt đất, đồng tử cũng co rút lại.
Bọn họ đều nhìn thấy động tác của Vương Phong, tuy rằng dùng lực rất mạnh, nhưng không hề chạm tới cái tủ đó, càng không thể làm bình hoa rơi xuống, vậy mà nó vẫn rơi thẳng xuống, lại còn vừa hay đập vào đầu anh ta.
Như là có một đôi tay vô hình đang ngăn không cho bọn họ rời đi.
Hiểu được điều này, sắc mặt bọn họ càng khó coi hơn vài phần.
Cũng may bình hoa không lớn lắm, chỉ bị trầy xước một chút, nhìn thì kinh khủng nhưng cũng không có gì đáng quan ngại, hơn nữa cửa sổ cũng bị đập vỡ rồi.
Vương Phong lau máu trên trán nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Vừa nhìn, ai nấy đều lo lắng nhìn nhau một cái.
Không bình thường.
Nhà hàng nhỏ nằm trên đường tới thành phố điện ảnh, tuy buổi tối ở đây khá vắng vẻ nhưng ít ra cũng có thể nhìn thấy đèn đường, và ánh đèn toả ra từ nhà dân ở phía đối diện. Nhưng bây giờ ngoài cửa sổ tối đen chẳng thấy gì cả... Giống như bóng đêm mở ra cái miệng to như một bồn máu lẳng lặng chờ con mồi tiến vào.
Trong lòng bọn họ không khỏi nảy sinh một nghi vấn.
Từ nơi này có thể đi ra ngoài thật sao?
Vài phút sau, cuối cùng Vương Phong cũng đưa ra một quyết định đầy gian nan, nói với Phương Sở với một nét mặt đầy nghiêm nghị: "Để ý Đào Đào, tôi đi thử xem sao."
Phương Sở do dự nói: "Hay là chờ một chút..."
Vương Phong nhìn lại con dao trên mặt đất, lại nhìn tầng hai tối đen, trầm giọng nói: "Nơi này rất nguy hiểm, không thể đợi thêm nữa. Đợi lát nữa rời khỏi đây rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ gọi cậu, cậu đưa Đào Đào ra, Phi Vũ mang theo Hiểu Nhàn. Nếu tôi đi rồi mà không có động tĩnh gì..."
Anh ta không nói hết câu, nhưng đáp án là gì thì không cần nói cũng biết.
Giờ khắc này, người anh cả này thể hiện ra khí chất chín chắn, quyết đoán vô cùng. Đối với những thay đổi kì lạ và hoàn cảnh khủng bố như vậy, nếu là người khác thì sẽ vô cùng do dự, vậy mà Vương Phong - người vừa trải qua nỗi đau mất vợ lại có thể lựa chọn đứng dậy, thể hiện bản lĩnh đàn ông và dám gánh vác trách nhiệm của một người làm cha.
Đó là một việc làm vô cùng mạo hiểm, có lẽ có đi mà không cách nào trở về.
Giản Phi Vũ muốn nói lại thôi.
Phương Sở nhìn anh ta, trịnh trọng gật đầu.
Vương Phong không định nói thêm gì nữa, chống hai tay lên cửa sổ, ánh mắt quyết tuyệt, xoay người nhảy vọt ra ngoài!
Thân mình anh ta vừa nhảy qua cánh cửa liền bị bóng tối bên ngoài nuốt chửng, giống như đã lập tức tiến vào thế giới kia, mà cửa sổ là một ranh giới phân chia đôi bên một cách rõ ràng.
Phương Sở miễn cưỡng ổn định tâm trạng, gọi một tiếng: "Anh Phong?"
Nhưng không ai trả lời. Anh lại gọi thêm mấy lần, nhưng mãi vẫn không có tiếng đáp lại.
Giản Phi Vũ: "Anh Phong, anh ấy... Anh ấy..."
Phương Sở nghiêm mặt: "Câm miệng."
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngoài cửa sổ chẳng còn động tĩnh nào nữa. Ngay khi bọn họ thấy tuyệt vọng, trên tầng hai bỗng nhiên truyền tới một tiếng bình bịch, giống như có cái gì đó tiến vào từ bên ngoài.
Nơi truyền ra âm thanh ấy, vậy mà lại là căn phòng nơi Thôi Ngọc Khê tử vong!
Ngay sau đó là tiếng bước chân nặng nề vang lên từng bước một, bịch bịch bịch...
Giản Phi Vũ suýt thì phát điên!
Phương Sở kéo mạnh Vương Đào ra sau lưng mình, tiện tay cầm chiếc ghế dựa giơ lên cao, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía tầng hai. Thật ra anh ra anh đã sợ muốn chết rồi, nhưng anh chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết!
Bịch, bịch, bịch.
Một bóng dáng cao lớn cuối cùng cũng xuất hiện ở ngoài cửa - đúng là Vương Phong vừa đi ra ngoài.
Bạch Hiểu Nhàn khẽ đảo mắt, kinh ngạc một phen rồi cuối cùng lại lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Phương Sở giơ ghế đứng cứng đờ tại chỗ.
Vương Phong đứng trên tầng hai nhìn thấy bọn họ, sắc mặt chừng như rất mê man: "Tôi vừa đi ra ngoài, liền quay lại từ cửa sổ phòng này..."
Giản Phi Vũ không ngừng run lên vì sợ hãi.
Phương Sở cũng rơi vào trầm mặc. Sau một lúc lâu, anh buông ghế xuống, nén nhịn nước mắt: Úc Tư Trạch, thực xin lỗi, hôm nay tôi phải cho anh leo cây rồi, nhưng mà anh sẽ tha thứ cho tôi chứ, đúng không? Bởi vì hôm nay có thể tôi sắp nghẻo rồi...
Mà đứa trẻ từ nãy tới giờ vẫn mang một vẻ mặt trống rỗng bỗng nhiên ngẩng đầu lên lộ ra hai mắt tối đen như mực, dùng âm thanh trẻ nhỏ dại khờ vô tội, không hề hay biết lời cậu ta nói đã sớm vờn quanh trái tim của tất cả mọi người ở đây nhưng lại chẳng ai chủ động mở lời thừa nhận.
Cậu ta nói: "Mẹ... bị quỷ giết chết rồi ạ?"
Lời tác giả:
Phương Sở Sở: Tôi muốn đi hẹn hò QAQ
Úc Tư Trạch: Người muốn mời tôi ăn cơm đâu?