Sau khi nghe lời giải thích từ Lục Thận Hành xong, Quý Duy chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ trả lời như vậy. 
Cạch một tiếng —
Lớp vỏ bọc bên ngoài đã nứt ra một khe hở nhỏ không đáng chú ý, cộng với thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, khe hở đó càng lúc càng to ra, cuối cùng từ bên trong bung ra hoàn toàn.
Đôi tay Quý Duy siết chặt dần buông lỏng, giống như đã cạn kiệt hết sức lực, toàn thân cậu bỗng chốc thư giãn ra, không còn lo sợ đây là một giấc mơ nữa. Nếu giấc mơ này quá đẹp đẽ, cậu sẵn sàng kẹt mãi trong giấc mơ, không muốn tỉnh dậy.
Quý Duy nghe thấy giọng nói có chút run rẩy của mình: "Chúng ta từng gặp nhau trước đây sao?" 
Tại sao cậu không hề có chút ấn tượng nào? Đôi mắt Quý Duy thoáng chút trở nên mơ màng.
"Ba năm trước, mùa thu ở bệnh viện Bắc Kinh từng gặp một người." Lục Thận Hành chậm rãi nói, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Người ấy ngồi vẽ tranh trên mặt đất, xung quanh lá cây bạch quả, lúc đó anh đã nghĩ." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play