Mọi người xung quanh đều không ngờ rằng một cô gái nhỏ bé yếu ớt lại có thể cứng rắn như vậy khi đối mặt với năm sáu người đàn ông cường tráng.
Ngoại trừ gã đầu tiên vừa rồi chỉ bị đạp xuống đất, mặt mấy gã khác đều bị giày da cứng của Tuyên Hoàng đá đến sưng tấy, có người còn rụng cả răng.
Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu bất ngờ há hốc mồm và nhìn cảnh tượng đó với vẻ khó tin.
Đây có phải là cô gái yếu đuối ngày trước không?
Mặc dù Tuyên Hoàng lớn hơn Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu một chút nhưng khi còn nhỏ họ đã bắt nạt Tuyên Hoàng, người mà họ bắt nạt từ nhỏ đến lớn đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến mức họ. không thể chấp nhận được.
"Còn có ai muốn ngăn cản tôi?”, Tuyên Hoàng lúc đầu hơi căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy kết quả hành động của bản thân, trong mắt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Lúc này, không ai dám nói nữa, ngay cả Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu cũng không dám nói nữa.
"Đây không phải là cháu gái Tuyên Hoàng sao? Lần đầu tiên đến nhà chúng tôi, đã động tay động chân như vậy không được hay cho lắm nhỉ".
“Đúng lúc này, một giọng nói có phần khắc nghiệt truyền đến".
Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường đỏ sậm từ từ bước tới, chặn đường Tuyên Hoàng lần nữa.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường màu đỏ này, trong mắt Tuyên Hoàng chợt hiện lên một tia lạnh lùng cùng hận ý, hiển nhiên ký ức mà người đàn ông này mang lại cho Tuyên Hoàng không được tốt.
"Sao thế? Nhìn thấy chú cũng không biết chào hỏi. Mới vài năm đã quên chú rồi sao?", thấy Tuyên Hoàng sững sờ, người đàn ông trung niên vẫn nở nụ cười dịu dàng nói.
"Chú à? Hừ, Quý Chiêm Đông, ông xứng sao? Hôm nay tôi đến đây để tặng quà sinh nhật cho ông nội hai. Tôi không muốn có bất cứ giao tiếp nào với mấy người, tránh đường ra đi”, nhìn ông chú có vẻ lịch lãm này, Tuyên Hoàng cười lạnh, trực tiếp đanh lại.
Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến nhìn nhau, xem ra nguyên nhân vì sao người dòng họ Quý này lại rời khỏi dòng họ chính, e rằng không tránh khỏi có liên quan với Quý Chiêm Quân này.
"Hỗn láo, cô còn dám nói chuyện với bố tôi như vậy, có thể tùy tiện gọi cả họ tên bố tôi sao?”, Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu nghe Tuyên Hoàng nói vậy, lập tức khó chịu, tức giận nói.
"Sao? Các người muốn tôi nói cho mọi người biết những gì các người đã làm sao?" Tuyên Hoàng lạnh lùng nhìn anh em nhà họ Quý, không hề nể nang nói thẳng.
Nghe những gì Tuyên Hoàng nói, hai anh em im bặt ngay lập tức, nhưng ánh mắt nhìn Tuyên Hoàng lại trở nên phẫn uất hơn.
Một tia lạnh lùng thoáng qua trong mắt Quý Chiêm Quân, sau đó ông ta nói với vẻ dịu dàng: "Có vẻ như cháu gái Tuyên Hoàng đã hiểu lầm tôi chuyện gì đấy, nhưng hôm nay là sinh nhật của bố tôi. Cô muốn vào cũng không phải là không thể, nhưng phải lạy ba lạy trước cửa nhà họ Quý chúng tôi”.
Vốn dĩ anh em nhà họ Quý vẫn rất khó hiểu khi nghe thấy bố cho Tuyên Hoàng vào, nhưng nghe những lời này thì tất cả đều trở nên vui sướng, họ muốn xem thử Tuyên Hoàng có thực sự hiếu thuận hay không.
Muốn vào thì phải quỳ lạy, lúc đó gia tộc chính sẽ cúi đầu trước nhánh họ Quý, chuyện này có ý nghĩa vô cùng lớn.
Nếu cô ấy không muốn lạy thì có nghĩa là cô ấy không có hiếu, và mọi thứ đều là do cô ấy giả vờ.
Nghĩ đến điều này, anh em nhà họ Quý đều hết sức ngưỡng mộ bố mình, họ không ngờ rằng chính sự đơn giản này lại đưa Tuyên Hoàng vào tình thế khó xử.
Nghe được lời nói của Quý Chiêm Quân, khuôn mặt của Tuyên Hoàng đột nhiên lộ ra vẻ tức giận, hiển nhiên cô ấy không ngờ rằng Quý Chiêm Quân lại vô liêm sỉ như vậy, cái này là đang nhử mồi đây mà.
Sắc mặt Tuyên Hoàng xanh mét, khẽ cắn môi, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT