"Thật ngại quá, người tôi muốn gặp là ông nội hai, không liên quan gì đến mấy người. Mấy người là cái thá gì? Mà dám dạy dỗ tôi”, Tuyên Hoàng liếc nhìn Trần Triệu Dương, sau đó giọng điệu đột nhiên cứng lại, trực tiếp đanh lại.

Khi nói lời này, vẻ mặt của Tuyên Hoàng không còn giống như cô gái nhỏ lúc trước, mà giống như là một người khác, trong mắt có chút kiêu ngạo, đột nhiên tiến lên một bước.

Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu vốn dĩ khá đắc ý, nhưng họ đột nhiên bị khí thế của Tuyên Hoàng làm cho sửng sốt, đối mặt với Tuyên Hoàng trước mặt, hai người theo bản năng lùi lại hai bước và nhường đường.

"Hừm, tôi muốn xem thử ai dám ngăn cản tôi", Tuyên Hoàng lúc này giống như một cô công chúa nhỏ, ngày thường rất tốt bụng và hòa nhã, nhưng khi tức giận, cô ấy có thể tỏ ra hung dữ.

Những người xung quanh đều sững sờ, không ngờ lại có sự thay đổi như vậy, đối mặt với Tuyên Hoàng mạnh mẽ, Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu thực sự đã nhượng bộ. 

Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu sắc mặt ngay lập tức xanh mét, hai người họ đã bị Tuyên Hoàng ép lui, hơn nữa còn là ở ngay cửa nhà mình, đây thật sự là điều ô nhục.

"Người đâu, tống khứ con nhóc hôi hám này ra cho tôi, cánh cửa nhà họ Qúy của chúng tôi sẽ không bao giờ mở cho cô đâu”.

"Qúy Hiểu Hiểu phản ứng lại, ngay lập tức thét lên, hét vào mặt những người theo sau cô ta.

Sau khi nghe thấy những lời của Qúy Hiểu Hiểu, những người đó phản ứng ngay lập tức, lập tức bao vây cô ấy, dường như đang cố gắng ép cô ấy ra ngoài.

"Thử xem, xem trình độ của em thế nào rồi”, đúng lúc Tuyên Hoàng muốn nhờ Trần Triệu Dương giúp đỡ, giọng nói của Trần Triệu Dương đột nhiên lọt vào tai cô.

Tuyên Hoàng chưa từng động tay với ai kể từ khi cô ấy theo Trần Triệu Dương tu luyện, lúc này nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, cô ấy đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Bình tĩnh, cứ coi chúng như những chiếc cọc gỗ, tùy tiện ra tay.

"Giọng nói của Trần Triệu Dương lại đến bên tai Tuyên Hoàng, Tuyên Hoàng vốn dĩ vẫn còn hơi bối rối, không biết phải bắt đầu như thế nào, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Chúng ta có cần giúp không?”, Nam Cung Yến đột nhiên hỏi một cách lo lắng khi thấy những người này vây quanh Tuyên Hoàng.

"Đừng lo lắng, để cô ấy tự mình thử xem, nếu ngay cả những người bình thường này cũng không đối phó được, vậy thì khoảng thời gian tu luyện này quá là lãng phí”, Trần Triệu Dương lắc đầu, ngăn cản dự định muốn giúp đỡ của Nam Cung Yến.

"Các người tránh ra cho tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo”, Tuyên Hoàng buộc chính mình bình tĩnh lại, sau đó bắt chước điệu bộ của Trần Triệu Dương, lạnh lùng nói.

"Mấy người là đồ ngốc hết à? Mau đá con nhóc đáng chết này ra ngoài cho tôi, nếu không, mấy người có thể cuốn gói ra đi được rồi", khuôn mặt xinh đẹp của Qúy Hiểu Hiểu đầy bạo lực, sau đó cô ta hét lên một cách ác độc.

Nghe thấy những lời của Qúy Hiểu Hiểu, lúc đầu hơi do dự không biết có nên hành động với một cô gái yếu đuối như vậy không? Bây giờ chỉ có thể ra tay rồi.

Ngay lập tức một người trong số họ đột nhiên năm lấy vai Tuyên Hoàng, cố gắng nắm lấy cô ấy, rồi đưa đi.

Đối mặt với sự ra tay của gã đàn ông này, đôi mắt Tuyên Hoàng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó xoay người tránh đòn tấn công của gã to lớn, hắn chưa kịp phản ứng thì Tuyên Hoàng đã đột ngột đá một phát.

Gã đàn ông không hề nghĩ rằng Tuyên Hoàng có thể tránh được hai tay của mình, cú đá của Tuyên Hoàng rất đột ngột, góc độ rất sắc bén, trực tiếp đá vào chỗ uốn cong của chân gã, gã còn chưa kịp phản ứng, cả người đột nhiên nghiêng về phía trước rồi quỳ xuống đất.

Tuyên Hoàng vẫn không tha, nhân lúc này, giãm một phát lên lưng gã đàn ông này, cả người bay lên không trung, chân phải vẽ một vòng trên không, đám người vốn đã vây quanh, trực tiếp bị Tuyên Hoàng một chân đạp trúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play