Chu Đại Hải nghe Tăng Kim Lai nói xong thì đột nhiên sắc mặt trảng bệch như tờ giấy trăng, dáng đi lảo đảo, xém chút cắm đầu xuống đất.
“Không thể nào, sao có thể như vậy? Sao hắn ta có thể là Trần gia chứ?”, lúc này Chu Đại Hải hoàn toàn suy sụp, hét lên một cách điên cuồng.
“Nếu không phải là Trần gia, thì sao tôi có thể cung kính với anh ta như thế chứ? Cậu đúng là ngu xuẩn mà”, Tăng Kim Lai cười nhạt một tiếng.
Anh ta biết rất rõ về những chuyện của Chu Đại Hải này, nhưng trước giờ hắn ta chưa từng gặp phải rắc rối gì, bây giờ thì hay rồi trực tiếp bị dạy cho một bài học nhớ đời.
“Cho dù hắn ta là Trần gia thì đã sao? Nhà họ Chu tôi sợ hắn ta chắc? Các người tốt nhất nên khách sáo với tôi một chút, nếu không, nhà họ Chu báo thù thì các người không gánh nổi đâu”, Chu Đại Hải biết mềm dẻo không được nên định dùng danh tiếng của nhà họ Chu ra đe doạ Tăng Kim Lai và Trần Triệu Dương.
“Đúng là một tên đần độn, đừng nói là cậu, cho dù nhà họ Chu ở đây thì e là cũng không dám nói như vậy đâu. Bất hạnh lớn nhất của nhà họ Chu chính là sinh ra một tên ngốc như cậu đó”, Tăng Kim Lai chế nhạo nói.
Lúc này, những người xung quanh cũng ngơ ngác nhìn sang Chu Đại Hải. Cái tên công tử bột này vốn không biết hai chữ Trần gia là có ý nghĩa gì ư?
Đừng nói nhà họ Chu của họ, cho dù là nhà họ Hạ thì e là cũng không dám xem một cường giả giết chết võ đạo tông sư là kẻ thù.
“Được rồi, dẫn đi đi”, Tăng Kim Lai cũng lười phải để ý tới Chu Đại Hải. Trước sự đe dọa của Chu Đại Hải, anh ta vốn không hề để tâm tới.
“Khoan đã”, chính lúc này, Trần Triệu Dương đột nhiên lên tiếng ngăn Chu Đại Hải đang chuẩn bị được đưa đi lại.
“Trả lại lại gấp 10 lần”, Trân Triệu Dương vẫn không quên lời hứa với Tuyên Hoàng, anh bèn trực tiếp nói với Tuyên Hoàng.
“Được thôi”, Tuyên Hoàng không hề có chút đồng cảm nào với cảnh ngộ của Chu Đại Hải.
Nếu lần này chỉ có mình cô ấy, không có sự giúp đỡ của Trần Triệu Dương thì e là hôm nay cô ấy cũng khó thoát được rồi.
Mà nếu thật sự tới lúc đó, ai sẽ thông cảm cho cô ấy chứ?
Tuyên Hoàng lập tức đi tới trước mặt của Chu Đại Hải. Cô ấy đưa tay lên vừa định đánh thì bỗng dừng lại.
Những người khác đều háo hức nhìn cảnh tượng trước mắt, họ muốn xem thử, cô gái này có dám ra tay với Chu Đại Hải hay không.
“Nếu dùng tay đánh thì tay tao sẽ đau. Cho nên tao quyết định dùng cái này để đánh mày”, Tuyên Hoàng nhanh chóng chạy như bay tới bàn ăn bên cạnh tìm một tấm khăn trải bàn, dùng khăn trải bàn này bao lấy con dao ăn.
“Bốp..”, Tuyên Hoàng vốn không hề khách sáo, trực tiếp tát lên mặt của Chu Đại Hải.
Chu Đại Hải vốn dĩ đã bơ phờ rồi, nay bị ăn cái tát này nữa khiến hắn ta hoàn toàn bị choáng váng, nhưng ngay khi hắn ta ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Tuyên Hoàng nhìn mình đầy rẫy sự oán hận.
“Sao vậy? Cảm thấy không sướng mấy sao? Vậy để tao khiến mày lại sướng hơn nha”, Tuyên Hoàng vốn dĩ chính là một người không dễ dàng chịu thiệt, lúc trước bị tát ở nơi công cộng, dĩ nhiên cô ấy vẫn mang hận trong lòng. Bây giờ đã bắt lấy cơ hội thì chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Nói xong, Tuyên Hoàng trực tiếp tát liên tục lên mặt của Chu Đại Hải, vốn dĩ nửa mặt đã hơi bị sưng, lần này thì sưng hết lên, mà còn là cả gương mặt sưng phù lên luôn.
Chu Đại Hải còn đang gào khóc ồn ào thì lúc này hoàn toàn im bặt, không phải hắn ta không muốn gào thét lên mà là không còn sức nữa, mặt sưng như cái đầu heo rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT