Nghe được lời này của Trần Triệu Dương thì đám người đó đều vô cùng ngạc nhiên, khi họ vào đây đúng là có nhìn thấy biển cảnh báo, nhưng thứ đồ chơi đó không có tác dụng gì với đám họ cả, đúng là có mà như không, nên họ mới lập tức xông vào, lại còn đập bỏ luôn cái bảng đó.
Nhưng không ngờ đến rằng chủ nhân của hồ. Lộc Minh lại ngang ngược và vô lý như vậy, lập tức bao vây họ.
“Tao cũng không làm khó bọn mày nữa, mỗi người trả 5 triệu tệ tiền chuộc, thiếu một xu cũng không được”, Trần Triệu Dương nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của bọn họ thì nói.
Chuyện tiếp theo anh không nhúng tay vào nữa mà để cho Hứa Nghị đi thu tiền, người có tiền thì chỉ cần nộp ra là sẽ được đi, nếu không có thì bảo người nhà đem tiền đến.
“Anh Dương, không ngờ là anh lại giỏi như thế, quả không hổ là người mà em thích”, Giang Uyển
Quân hai mắt phát sáng, nói một cách hưng phấn.
“Được rồi, không còn sớm nữa, em cũng nên đi về rồi”, Trần Triệu Dương nhìn Giang Uyển Quân một cái rồi không muốn dây dưa gì với cô nữa, dù gì Giang Sơn cũng là người đứng đầu ở thành phố.
“Sao chứ, em còn chưa được đi chơi ở hồ Lộc Minh bao giờ, nếu không anh đưa em đi một vòng, em đảm bảo đợi đến khi chơi xong em sẽ về luôn”, Giang Uyển Quân nghe thấy Trần Triệu Dương muốn đuổi người thì lập tức không vui, bĩu môi nhỏ làm nũng.
“Ông chủ, đám người cậu chủ Giang không có ở đây, đều về thành phố cả rồi”, lúc này Hứa Nghị bước đến nói với Trần Triệu Dương.
“Hả? Họ không ở yên trong núi mà chạy ra ngoài làm gì”, nghe được lời này của Hứa Nghị thì Trần Triệu Dương lập tức cau mày.
“Cái này tôi cũng không rõ, họ chỉ nói là muốn cho cậu một bất ngờ”, Hứa Nghị lắc đầu nói.
“Được, các anh dẫn người về đi”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Giang Tử Phong.
“Đại ca, sao anh không ở trong biệt thự”, điện thoại vừa kết nối thì Giang Tử Phong đã nói một cách buồn bực.
“Các cậu không tu luyện cho tốt mà chạy đi đâu thế?”, Trần Triệu Dương không vui hỏi.
“Đại ca, chúng em đều luyện đến hậu thiên võ giả rồi, không phải là muốn cho anh một sự bất ngờ sao, kết quả là không gặp được anh”, Giang Tử Phong ấm ức giải thích.
“Hả, nhanh thế sao, tốt lắm, các cậu ở trong biệt thự đợi tôi, chút nữa tôi qua liền”, nghe được ba người đã lên được đến hậu thiên võ giả rồi thì Trần Triệu Dương có chút ngạc nhiên.
Phải biết rằng ban đầu khi anh luyện đến cảnh giới hậu thiên thì mất rất nhiều thời gian, nhưng ba người họ lại chỉ cần có mấy ngày đã đạt được rồi, sợ là trong quá trình tu luyện đã xảy ra chuyện gì, phải đi xem thử xem.
“Em gái Uyển Quân, anh có chút chuyện, sợ là không thể chơi cùng em được, nếu không em về trước, đợi anh xử lý xong công việc rồi thì chúng ta lại hẹn nhau đi chơi”, Trần Triệu Dương nhìn Giang Uyển Quân rồi áy náy nói.
“Được rồi, chỉ là, mấy ngày nay em đều ở Nam Hải, đưa anh về trước đi”, Giang Uyển Quân có chút mất hứng nhưng cũng biết anh có việc nên không dám gây rối.
Sau đó, cô lái xe đưa anh về biệt thự rồi mang theo vẻ mặt không vui vẻ gì mà rời đi.
Ba người Giang Tử Phong đang đợi ở trong xe trước của biệt thự, nhìn thấy anh xuống thì vội vàng lên đón.
“Đi, vào trong rồi nói”, Trần Triệu Dương nhìn thấy ba người đi qua thì không nói nhiều mà lập tức dẫn họ đi vào bên trong.
“Tôi kiểm tra ba người một chút”, vào trong biệt thự rồi thì anh lập tức kiểm tra họ, càng kiểm tra thì anh càng kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT