Chu Hán Khanh không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại dám làm to chuyện ở trước mặt nhiều người như vậy, vốn hắn còn nghĩ là đám người này muốn ngăn cản hành động của Trần Triệu Dương nhưng không nghĩ đến họ lại không hề có một chút phản ứng nào.

“Mày còn không ra thì tao buộc phải kéo mày ra đấy”, Trần Triệu Dương nhìn bộ dạng giả ngốc của Chu Hán Khanh thì lập tức vẫy tay, mấy tên bảo vệ của hồ Lộc Minh lập tức xông vào trong đám đông lôi hắn ra ngoài.

Vốn mấy tên bảo vệ này còn không biết Chu Hán Khanh là ai nhưng khi họ đi đến thì đám người xung quanh đã tự động dạt nhanh sang hai bên, chỉ còn lại Chu Hán Khanh với vẻ mặt oán giận đứng ở đó.

“Mày rốt cuộc là ai?”, Chu Hán Khanh nghe: được lời nói của Trần Triệu Dương thì tâm trạng trở nên buồn bực, lập tức hỏi.

“Mày quan tâm tao là ai để làm gì, chút nữa sẽ biết ngay thôi, bây giờ, quỳ xuống, gọi ông”, Trần Triệu Dương đạp một nhát vào đầu gối Chu Hán Khanh, hắn không khống chế được cơ thể mình mà lập tức quỳ xuống.

Bị Trần Triệu Dương làm nhục như vậy, mặt hắn lập tức đỏ hết cả lên rồi chật vật muốn đứng dậy. 

“Mày dám đứng lên thì tao sẽ đánh gấy chân mày, khiến cho cả đời này mày chỉ có thể quỳ gối mà đi đường”, Trần Triệu Dương lạnh giọng nói.

Nghe được lời này của Trần Triệu Dương thì Chu Hán Khanh vốn còn muốn đứng dậy lập tức dừng lại, chỉ là ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương vẫn tràn ngập sự thù hắn.

“Tuy tao không biết mày là ai nhưng nhà họ Chu chúng tao ở đất Long Hải cũng là một tập đoàn lớn có máu mặt, mày tốt nhất mau thả tao ra, nếu không mày sẽ phải hối hận về tất cả những gì mày đã làm ngày hôm nay”, Chu Hán Khanh nhìn Trần Triệu Dương rồi nói.

“Thật là một thằng đần”, Trần Triệu Dương lắc đầu, đầu óc tên Chu Hán Khanh này đúng là bị chó gặm, lúc này rồi còn nhắc đến chống lưng của hắn để đe dọa anh, đây không phải tự tìm đường chết sao.

“Nếu mày không thực hiện cá cược thì tao nghĩ cái lưỡi của mày cũng không còn tác dụng gì nữa đâu, cắt đi”, sắc mặt của Trần Triệu Dương vô cùng bình tĩnh, anh nói với hai tên bảo vệ đứng cạnh.

Hai tên đó lập tức đi lên giữ chặt lấy Chu Hán Khanh, một tên trong đó rút một con dao găm đen nhánh từ eo ra, tên còn lại thì giữ chặt lấy miệng Chu Hán Khanh. 

“Đừng, tao gọi”, Chu Hán Khanh nhìn thấy vậy thì biết là đối phương dám làm thật, hẳn không muốn chỉ vì một vài chữ đó mà bị cắt mất lưỡi.

“Gọi đi”, Trần Triệu Dương vẫy tay làm ám hiệu cho hai tên bảo vệ đó lùi ra sau, rồi mới nói.

“Ông, ông, ông”, giọng Chu Hán Khanh ấm ức, hắn cắn chặt môi rồi nhả ra vài chữ từ kế răng.

“Không nghe thấy, nói to lên, lặp lại một lần nữa”, Trần Triệu Dương lạnh giọng nói.

“Tên họ Trần kia, mày đừng có quá đáng, tao dù gì cũng là người của thành phố Long Hải đấy”, Chu Hán Khanh cắn răng hét lên một cách tức giận.

“Quá đáng đúng không, còn quá đáng hơn được nữa đấy”, Trần Triệu Dương đấm thẳng một phát vào mặt Chu Hán Khanh khiến cho hắn lập tức rụng mất mấy cái răng, rồi đạp thêm một cước vào người hẳn.

“Không phải mày là người có máu mặt sao? Nào, gọi to lên cho tao”, Trần Triệu Dương lạnh giọng nói.

“Tao..”, bị Trần Triệu Dương cho một đấm thì Chu Hán Khanh thực sự thành thực hơn, hắn run cầm cập gọi mấy tiếng “ông” thì Trần Triệu Dương mới cho qua. 

“Hồ Lộc Minh này là địa bàn của ông, ai cho chúng mày cái gan dám đến đây gây chuyện?”, Trần Triệu Dương xử lý xong Chu Hán Khanh rồi mới nói với đám cậu ấm kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play