"Vâng, cậu Trần", kể từ khi theo Trần Triệu Dương, Hứa Thiệu Phong vẫn luôn muốn lập công, rốt cuộc bây giờ cũng có cơ hội.

Trần Triệu Dương tắt máy rồi gọi cho chị em nhà họ Cận, bảo bọn họ tới bảo vệ Nam Cung Yến.

"Vợ à, anh có chuyện cần đi ra ngoài, có được không?”", Trần Triệu Dương lên tầng hai xin phép Nam Cung Yến.

"Anh định đi đâu? Có nguy hiểm không?", nghe thấy câu ấy của Trần Triệu Dương, phản ứng đầu tiên của Nam Cung Yến là hỏi chuyện này, sau đó lại cảm thấy lưu luyến, đây là lần đầu tiên cô có tâm trạng như vậy.

Nếu là trước kia, e rằng cô đã lạnh lùng nhìn anh rồi nói câu gì đó làm anh nghẹn họng rồi.

Nhưng những ngày qua sớm tối có nhau, cô đã bắt đầu ỷ lại Trần Triệu Dương rồi.

"Vợ cứ yên tâm đi, không có nguy hiểm gì hết, anh cần xử lý một vài chuyện ấy mà, lát nữa anh sẽ bảo chị em nhà họ Cận đưa em đi làm", Trần Triệu Dương lắc đầu nói. 

"Được rồi, vậy anh chú ý an toàn đấy nhé", Nam Cung Yến gật đầu, không hỏi Trần Triệu Dương điều gì nữa. Cô là một cô gái thông minh, vậy nên cô biết nếu có thể nói với cô thì chắc chắn anh sẽ nói.

Chỉ một lát sau, Hứa Thiệu Phong đã lái xe tới, Trần Triệu Dương tạm biệt Nam Cung Yến rồi lên xe của Hứa Thiệu Phong.

Lúc này, chị em nhà họ Cận cũng tới nơi, khiến Trần Triệu Dương yên tâm hơn nhiều.

"Hử? Gần đây thành phố Nam Hải yên bình như thế thật hả?", sau khi đọc bản tình báo văn tắt, Trần Triệu Dương cũng thấy không có tin tình báo gì đáng chú ý cả.

"Cậu Trần, tuy rằng mặt ngoài trông thì có vẻ như không có chuyện gì to tát, nhưng tôi phát hiện ra một hiện tượng thú vị lắm nhé", nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, Hứa Thiệu Phong nói chen vào.

"Ồ? Nói t nghe xem nào", Trần Triệu Dương không chuyên về mảng tình báo, báo cáo viết thế nào thì anh biết thế ấy thôi.

"Gần đây ở thành phố Nam Hải có không ít công ty được thành lập, ngành nghề nào cũng có, hơn nữa còn rất nổi trội, nếu nhìn vào thì không thấy có vấn đề gì cả". 

"Nhưng thời gian thành lập của các công ty ấy lại gần sát nhau, hơn nữa tất cả đều kiếm được lợi nhuận".

"Đương nhiên, điều quan trọng nhất là ít nhiều gì những công ty ấy cũng có quan hệ với người thuộc thế lực ngầm, những thế lực ngầm ấy cũng mới nổi lên trong khoảng thời gian gần đây mà thôi”.

Sau khi Hứa Thiệu Phong phân tích từng điểm một, Trần Triệu Dương cũng nhìn ra được sự khác thường.

"Đúng thế thật, vậy anh có kết luận gì rồi?", Trần Triệu Dương gật đầu, bày tỏ sự công nhận về năng lực của Hứa Thiệu Phong.

"Tôi cảm thấy có một thế lực khổng lồ nào đó định xâm nhập vào thế giới ngầm của thành phố Nam Hải. Mục đích của chúng rất có thể là mạch máu kinh tế của thành phố Nam Hải".

Hứa Thiệu Phong suy đoán rất mạnh bạo, nhưng Trần Triệu Dương lại cảm thấy có lý.

"Xem ra thế lực định nhắm tới Nam Hải này cũng lớn mạnh đó, nếu không sẽ chẳng thể rầm rộ về mọi mảng như thế được", Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó lại sinh lòng nghỉ ngờ. 

"Nhưng nếu thực sự là một thế lực lớn thật thì cần gì để mắt đến cái thành phố Nam Hải này? E rằng mục đích của bọn họ không đơn giản thế đâu, chắc chắn là có ý đồ khác", mặc dù Trần Triệu Dương không có chứng cứ xác thực, nhưng trong lòng anh lại có cảm giác ấy.

"Đây cũng là điều khiến tôi cảm thấy khó hiểu, nếu chỉ đơn giản là vì kiếm tiền thì việc tung lưới ra mọi phương diện như vậy không phải là cách tốt nhất, bởi vì nó rất chậm", Hứa Thiệu Phong cũng hơi nghỉ hoặc.

"Thôi được rồi, tạm thời đừng nghĩ nữa, chỉ cần đối phương không chọc tới chúng ta là được", Trần Triệu Dương lắc đầu, không nghĩ tới những chuyện ấy nữa.

"Cậu Trần, chúng ta xuống xe rồi đi bộ vào đi, lái xe ở đây không tiện ra vào", Hứa Thiệu Phong dừng xe lại rồi quay đầu nói với Trần Triệu Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play