Nam Cung Yến mới thức dậy, còn đang mơ màng nên chẳng hề nhớ rằng trong phòng mình còn một người khác. Cô vừa nhắm hờ mắt vừa vén chăn lên, để lộ ra cặp đùi thon dài thẳng tắp, sau đó đi xuống giường.

"A... Sao anh lại ở trong phòng em?", lúc này, Nam Cung Yến mới nhìn thấy Trần Triệu Dương năm trên sàn nhà, khiến cô lập tức tỉnh táo lại, sau đó hô lên thất thanh.

"Đừng hét lên mà, chẳng lẽ em quên rồi sao? Tối qua em đã bảo anh ở lại đây, còn trải thảm xuống đất cho anh nữa", Trần Triệu Dương vội vàng lên tiếng ngăn cản tiếng thét của cô, sau đó lại biện giải cho mình: "Huống chỉ anh cũng có nhìn thấy gì đâu".

"Anh... Anh còn nói nữa, nhắm mắt lại mau", Nam Cung Yến giật mình, vội vàng dùng chăn bọc kín người mình, đồng thời gắt gỏng với Trần Triệu Dương.

Trong mấy ngày sau đó, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến cứ chung sống ngọt ngào và ấm áp bên nhau như thế.

Mà trong mấy ngày ấy, chuyện Trần Triệu Dương bảo Tô Hồng Mị điều tra về tay súng bắn tỉa vẫn chưa có tin tức gì, khiến Trần Triệu Dương vô cùng phãn nộ. 

Điều động cả thế giới ngầm của thành phố Nam Hải mà còn không tìm ra được một tay súng bản tỉa, nếu đám anh em của anh ở đây thì đâu đến mức như thế này.

Hơn nữa, gần đây thành phố Nam Hải rất yên bình, không có chút gợn sóng nào cả, chuyện này không bình thường chút nào.

Mỗi khi báo cáo những chuyện về thế giới ngầm cho anh, Tô Hồng Mị chỉ nói những tin tốt chứ không đả động gì tới tin xấu.

"Hứa Thiệu Phong, giúp tôi điều tra một vài tin tức về thành phố Nam Hải này", Trần Triệu Dương đi ra ngoài biệt thự, gọi điện thoại cho Hứa Thiệu Phong.

Anh không sợ phiền phức, chỉ sợ Tô Hồng Mị cố †ỏ ra kiên cường, chuyện gì cũng không nói với anh.

Huống chỉ, có thể chuyện lần trước đã khiến cô †a buồn lòng rồi.

"Cậu Trần, cậu chờ một lát, tôi sẽ sai người gửi tin tức tới cho tôi ngay. Kể từ khi theo cậu, tôi luôn theo dõi sát sao mọi tin tức của thành phố Nam Hải, vậy nên cậu yên tâm đi, chỉ cần thành phố Nam Hải này có bất cứ một động tĩnh gì thì đều không thể qua mắt hệ thống tình báo của tôi được", thấy Trần Triệu Dương tìm mình, Hứa Thiệu Phong lập tức nói ngay.

"Hứ? Anh có hệ thống tình báo riêng hả?", nghe thấy những gì Hứa Thiệu Phong nói, Trần Triệu Dương ngạc nhiên không thôi. Hứa Thiệu Phong kinh doanh sòng bạc ngầm mà cũng thành lập một hệ thống tình báo riêng cơ đấy.

"Hết cách rồi, với những người như chúng tôi, nếu tin tức quá chậm thì e là chết như thế nào cũng không biết ấy chứ", Hứa Thiệu Phong bất đắc dĩ nói, trong giọng nói mang theo nỗi xót xa.

"Được, vậy anh tiện thể điều tra xem những kẻ đã tới biệt thự của tôi là ai, và tay súng bắn tỉa đã chạy thoát thì đang ở đâu", giọng nói của Trần Triệu Dương mang theo sát khí.

"Được, cậu Trần, cậu đừng tắt máy", sau đó Hứa Thiệu Phong không lên tiếng nữa, nhưng chỉ một lát sau là hắn đã quay lại.

"Cậu Trần, tôi nói chuyện quan trọng nhất trước nhé, bây giờ tay súng bắn tỉa đã chạy thoát ấy đang ở thôn Thành Trung của thành phố, còn về thân phận của những kẻ đó thì tạm thời vẫn chưa có nhiều thông tin. Lát nữa tôi sẽ biên soạn thành một bản báo cáo ngắn gọn rồi gửi vào điện thoại của cậu", Hứa Thiệu Phong làm việc rất nhanh gọn, chẳng mấy chốc đã tìm ra tin tình báo mà Trần Triệu Dương cần. 

"Được, anh tới biệt thự đón tôi đi", Trần Triệu Dương rất hài lòng, bèn gọi Hứa Thiệu Phong tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play