Nhìn thấy đám bảo vệ được huấn luyện bài bản này, Trần Triệu Dương mừng thầm trong bụng. Mặc dù đám người này không phải dân học võ nhưng rất có tính kỷ luật, có lẽ đều là người từng đi lính về.
“Mấy người định đuổi tôi đi đúng không, tôi cứ ở lỳ đây đấy thì sao? Mấy người thử động đến tôi xem, xem tôi có lột da mấy người không? Cho mấy người khỏi tìm được công việc ở thành phố Nam Hải này luôn”. Trần Triệu Dương lập tức hóa thân thành tên nhà giàu ngang ngược, hống hách nói.
“Xem ra tên này đến đây gây chuyện thật rồi. Nếu đã vậy, chúng ta không cần khách sáo nữa”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, người đội trưởng của nhóm bảo vệ lập tức đanh mặt lại.
“Trói cậu ta lại sau đó dùng xe đưa xuống dưới núi”, đội trưởng đội bảo vệ lập tức để hai người cấp dưới ra tay.
Hai người họ nhận lệnh rồi đi về phía Trần Triệu Dương.
Sau đó, bọn họ giơ tay lên, tóm lấy bả vai Trần Triệu Dương.
“Thú vị đấy”, bả vai Trần Triệu Dương hơi rung lên, bỗng hai bả vai trơn tuột, hai người bảo vệ vốn cứ nghĩ đã tóm chắc được anh nhưng lại trượt mất.
“Tới đi, bắt lấy tôi nè, nếu không bắt được thì tôi xông vào trong đấy!", Trần Triệu Dương lùi về sau vài bước, cười hà hà nói với mấy người bảo vệ.
“Đây không phải người tầm thường, thêm hai người nữa xông lên, chặn đứng đường lui của cậu ta. Không cần nhẹ tay nữa, cứ bắt được rồi tính tiếp”, đội trưởng đội bảo vệ vẩy tay một cái, bỗng có hai nhân viên xông ra, bao vây Trần Triệu Dương.
“Muốn vây chặn tôi sao, xem mấy người có bản lĩnh đấy không đã”, Trần Triệu Dương nở nụ cười, để mặc bọn họ vây quanh mình, sau đó làm một động tác tay khiêu khích bọn họ.
“Ngông cuồng, ngang ngược”, sắc mặt của mấy người bảo vệ bỗng trở nên khó coi vô cùng, lập tức tăng tốc nhào lên tấn công Trần Triệu Dương. Bọn họ biết Trần Triệu Dương không giống người bình thường, vậy nên dốc toàn bộ sức lực để ra tay.
Trần Triệu Dương liên tục né tránh, không hề đánh trả.
Mấy người bảo vệ này đúng là có chút công phu. Nếu không phải Trần Triệu Dương có được cơ thể đặc biệt, e rằng đã bị bọn họ đánh cho sấp mặt từ lâu rồi.
Hơn nữa mấy người bảo vệ này rất có sức lực, hoàn toàn có thể sánh với ám kình võ giả, cũng vì chưa được huấn luyện chuyên sâu nên chỉ biết dùng sức đánh nhau.
Có điều, cách tóm người và kỹ thuật cận chiến của mấy người bảo vệ này đều là chiêu thức trong quân đội. Đương nhiên còn pha trộn thêm mấy pha võ thuật khác. Chắc chẳn bọn họ đều là người bình thường đi lính về.
Người bình thường sẽ không có thân thủ như này, hoặc cũng có thể là người từng làm cho đội đặc chiến.
Trần Triệu Dương không còn dùng giọng điệu khinh rẻ, ánh mắt coi thường để nhìn bọn họ mà nghiêm túc để quan sát.
“Tránh hết ra cho tôi”, đội trưởng đội bảo vệ trông thấy cấp dưới của mình mãi vẫn không bắt được một thanh niên trẻ tuổi thì bỗng tức giận, lập tức xông tới.
Những người khác nghe đội trưởng nói vậy, cũng biết thực lực của anh ta nên đều nhanh chóng rút lui.
“Đội trưởng ra tay, chúng ta thắng chắc rồi!”
“Tên nhóc này như con lươn vậy, không tóm được”.
“Tên nhóc này rất mạnh, không biết đội trưởng phải mất bao lâu mới đánh bại được cậu ta”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT