Gã ta đương nhiên biết đến uy phong của Trần gia, lúc đầu, Trần gia đã giành được quyền kiểm soát thế giới ngầm của thành phố Nam Hải khiến nhiều người vẫn không phục.
Nhưng khi anh dễ như trở bàn tay mà chặt được đầu ông cụ Diệp, xóa sổ nhà họ Diệp, thì thành phố Nam Hải đã không còn ai dám hó hé nửa lời.
Lúc đầu bọn họ đều coi Trần gia là thần tượng, không ngờ hôm nay lại đụng trúng phải anh như vậy.
“Tất cả đều là do Vu Đại Đầu. Nếu không phải ông ta, chúng ta sẽ không chọc giận Trần gia rồi”, Cường Tam hung hăng trừng mắt nhìn ông chủ Vu đang sợ hãi đứng ở bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mang hết đi!”, Tô Hồng Mị tất nhiên sẽ không tha cho kẻ đầu xỏ, lập tức cho người mang hết đám người này đi.
Sau khi Trần Triệu Dương đưa Nam Cung Yến rời đi, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của cô, Trần Triệu Dương nhất thời không biết phải nói với cô như thế nào.
“Tối về, anh sẽ kể chỉ tiết chuyện này cho em nghe”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một chút liền nói.
“Được”, cô không phải là người không nói lý, gật đầu đồng ý.
Đồng thời cô cũng cảm thấy tò mò về Trần Triệu Dương, mặc dù biết anh không phải người bình thường, nhưng không ngờ Trần Triệu Dương lại có tầm ảnh hưởng lớn tới vậy.
Nghe những người này nói, Trần Triệu Dương dường như có sức răn đe vô cùng lớn, lại còn được người ta gọi là Trần gia!
Trong lòng Nam Cung Yến dấy lên nghi ngờ, anh đưa cô đến công ty nhưng không hề ở lại làm việc, về việc này cô cũng không ép buộc vì biết rằng Trần Triệu Dương có việc riêng.
Anh lo lắng cho đám người Giang Tử Phong, ai biết bây giờ ba người bọn họ đã tu luyện thành bộ dạng gì rồi?
Ngay lập tức, Trần Triệu Dương lái xe về phía hồ Lộc Minh, sau khi đến đó, anh phát hiện nơi này lại có người đang canh giữ, hơn nữa khí thế của những người này thật phi thường.
“Xin lỗi, đây là phạm vi tư nhân, cấm vào”, nhân viên bảo vệ ở cửa liền chặn xe của Trần Triệu Dương ở bên ngoài, cảnh giác nhìn anh.
“Tôi là Trần Triệu Dương, chỗ này là của tôi”, Trần Triệu Dương lập tức giải thích.
“Ý anh nói... anh là cậu Trần sao? Tôi xin lỗi, trước đây chúng tôi chưa từng gặp anh, nhưng cũng không thể cho anh vào”, Trần Triệu Dương vốn nghĩ rằng sau khi nói tên của mình ra thì họ có thể để anh vào, nhưng không ngờ, lại làm cho họ cảnh giác hơn.
Hơn nữa, Trần Triệu Dương cũng nhìn ra rằng bốn hoặc năm nhân viên bảo vệ khác đã nhanh chóng chạy đến tập trung ở đây, hơn nữa tốc độ di chuyển khá nhanh.
“Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại”, Trần Triệu Dương gật đầu, không có gì phật lòng.
Đây là lãnh địa riêng của anh, đương nhiên là anh hy vọng nó được phòng thủ kiên cố, những người này cũng khá chuyên tâm làm nhiệm vụ.
Anh lập tức gọi cho Giang Tử Phong, nhưng không ngờ cậu ấy lại không trả lời điện thoại.
Trần Triệu Dương cũng không điện nữa, dù sao thì bây giờ Giang Tử Phong rất có khả năng là đang tu luyện, nếu như trong quá trình tu luyện bị phân tâm thì sẽ không tốt.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Trần Triệu Dương vẫn còn ở ngoài cửa, trong lòng càng cảnh giác cao độ hơn.
“Thưa anh, đây là khu vực tư nhân, mời anh mau đi cho”, nhân viên bảo vệ bước tới, bắt đầu đuổi Trần Triệu Dương đi.
“Chỗ này cũng thuộc khu vực tư nhân sao? Tôi ở đây ngắm phong cảnh, chắc không phạm pháp chứ?”, Trần Triệu Dương đột nhiên nảy ra cái ý này, liền cười híp mắt hỏi.
“Xin lỗi, đây quả thực là khu vực tư nhân. Xung quanh ngọn núi này đều thuộc khu vực tư nhân cả, xin mời rời đi cho”, nhân viên bảo vệ thấy anh đang cố ý gây sự, liền nhìn thẳng về phía anh, cứng rắn nóI.
Đúng lúc này, một tốp nhân viên bảo vệ dàn hàng ngang chạy từ trong ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT