Trần Triệu Dương đặt điện thoại xuống rồi đột nhiên sảc mặt thay đổi hoàn toàn.
"Anh Dương, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Hồ Tiểu Nhạc quan tâm hỏi.
Trần Triệu Dương thở một hơi thật dài rồi cắn răng nghiến lợi nói: "Đại Quân gặp chuyện rồi, cậu ấy bị đánh trọng thương, hiện đang ở trong bệnh viện Nhân Dân".
"Cái gì?"
Hồ Tiểu Nhạc và Ngô Quế Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ừm, là thật", Trân Triệu Dương gật đầu.
"Hu hu..."
Ngô Quế Hoa liền bật khóc.
"Quế Hoa, chị đừng khóc! Chúng ta đến bệnh viện xem tình hình như thế nào đã". Chú hai Hồ Đại Đồng nói với bà ấy.
"Đúng vậy, chúng ta đến bệnh viện trước đã", Trần Triệu Dương an ủi nói: "Có khi tình hình cũng không đến nỗi như vậy, giờ chúng ta đi thôi!"
Trần Triệu Dương chỉ là đang an ủi Ngô Quế Hoa, thật ra anh biết Hồ Đại Quân bị thương rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Anh nói xong thì lập tức dẫn mọi người xuống lầu đón xe. đến bệnh viện Nhân Dân.
Sau khi vội vàng chạy tới phòng cấp cứu thì Trần Triệu Dương nhìn thấy thầy Ôn.
"Thầy Ôn, mọi việc thế nào rồi?" Trần Triệu Dương hỏi ông ta.
"Không khả quan lắm".
Thầy Ôn trầm giọng nói. "Lúc cậu ấy được đưa vào đây, tôi nhận ra là người quen của cậu nên mới lập tức liên lạc với cậu, nhưng mà mọi người
nên chuẩn bị tâm lý trước đi".
"Đại Quân... Ai mà lại ra tay độc ác với con tôi như thế, bình thường thằng bé có đắc tội gì với ai đâu chứ!"
Ngô Quế Hoa nói với thầy Ôn, bà ấy khóc đến ngất đi.
Ngô Quế Hoa vừa ngất đi thì Hồ Tiểu Nhạc liền bấm huyệt ngay chỗ mũi cho bà ấy.
Trần Triệu Dương cũng lấy kim châm châm cứu cho Ngô Quế Hoa để bà ấy ổn định lại tinh thần.
Lúc này, một y tá từ trong phòng cấp cứu đi ra hỏi: "Người nhà đến chưa? Nếu đến rồi thì mau ký vào giấy cam kết chấp thuận phẫu thuật này đi".
"Đại Quân ơi..."
Ngô Quế Hoa vừa tỉnh dậy, nghe thấy những lời này thì không chịu được đả kích lại ngất đi.
"Cô y tá, để tôi ký".
Hồ Tiểu Nhạc nói với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Tay cô ta cầm bút không ngừng run rẩy.
Rồi cô ta vừa quệt nước mắt vừa ký tên lên giấy cam kết. "Y tá, anh trai của tôi... Hức".
Hồ Tiểu Nhạc nước mắt giàn dụa hỏi.
"Tình hình không mấy khả quan, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý trước đi”.
Y tá cầm giấy cam kết trong tay và nói: "Anh ta bị thương. rất nặng".
Cô ta nói xong liền bước vào trong phòng cấp cứu.
"Trời ơi! Hu hu..."
Lúc này, Hồ Tiểu Nhạc không kiềm chế được cảm xúc mà ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.
Đôi mắt Hồ Đại Đồng cũng đỏ hoe, ông ta không khỏi xót xa nói: "Đại Quân là một đứa trẻ ngoan, cũng không hề gây chuyện với ai, sao lại có người tàn nhẫn với thăng bé như vậy chứ!"
Trần Triệu Dương thu lại kim châm trên người Ngô Quế. Hoa, siết chặt tay lại.
Anh có lẽ đã đoán được ai là người làm ra điều này, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chản là do Diệp Thiên Phàm.
Hôm qua, hẳn ta bị Hồ Đại Quân đánh vào mặt nên bây giờ quay lại để trả thù đây mà.
Đương nhiên điều đó chỉ là phỏng đoán mà thôi. Nếu không phải vì Đại Quân vẫn còn đang nằm cấp cứu thì Trần Triệu Dương đã đi tìm hắn ta để đối chất.
"Tiểu Nhạc, đừng quá đau lòng, bây giờ y học rất phát triển, sẽ không có chuyện gì đâu".
Trần Triệu Dương nén lại cảm xúc, bước đến an ủi Hồ Tiểu Nhạc.
"Đúng vậy! Tiểu Nhạc, cháu đừng khóc. Bác sĩ đang cố gắng cấp cứu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".
Hồ Đại Đồng an ủi Hồ Tiểu Nhạc: "Việc quan trọng nhất bây giờ là phải chăm sóc tốt cho mẹ cháu. Đừng để bà ấy xảy ra chuyện gì".
Hồ Tiểu Nhạc vừa khóc vừa gật đầu, nhưng cô ta vẫn không ngăn được nước mắt.
"Không sao đâu, có Trần Triệu Dương ở đây thì mọi chuyện sẽ không sao đâu. Cậu ấy sẽ không để ai xảy ra chuyện gì".
Thầy Ôn an ủi.
Thầy Ôn gọi Trần Triệu Dương tới, sợ rằng nếu bệnh viện không cứu được thì có khi Trần Triệu Dương sẽ có cách khác.
Suy cho cùng thầy Ôn vẫn nhìn ra được Đại Quân bị thương rất nặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT