"Ý bác nói là cháu cứ xem nơi này như là nhà của mình, xem bác như là người trong một nhà là được rồi", Ngô Quế Hoa cười giải thích.
Trần Triệu Dương uống một ngụm nước, sau đó anh đặt cốc xuống, hỏi: "Bác gái, sức khỏe của bác thế nào rồi? Để cháu giúp bác bắt mạch kiểm tra lại một chút".
"Ừm được, vậy làm phiền cháu rồi".
Ngô Quế Hoa ngồi sang một bên.
Kính coong! Kính coong!
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Bác đi mở cửa đã. Không phải là Đại Quân về thì chắc là chú hai của Đại Quân rồi".
Ngô Quế Hoa nói, bà ấy đứng dậy và rồi đi ra mở cửa.
"Chú hai Đại Quân, chú đến rồi. Mau vào đi, Triệu Dương cũng đến rồi".
Một lúc sau, Trần Triệu Dương nhìn thấy Ngô Quế Hoa đi vào cùng một người đàn ông trung niên.
Chú hai vừa bước vào liền nhìn chăm chẵm Trần Triệu Dương một lúc rồi cười nói: "Chàng trai này rất được, trông rất có tinh thần".
"Tất nhiên rồi!"
Ngô Quế Hoa đắc y cười: "Hơn nữa cháu ấy còn rất lễ phép, lần đầu tiên tới cửa đã tặng rất nhiều thuốc bổ đắt tiền".
Ngô Quế Hoa có chút khoe khoang nói rồi chỉ tay về phía món quà.
"Những thứ này không hề rẻ. Chàng trai này thật có lòng". Chú hai nói.
"Đều là Trần Triệu Dương tặng cả", Ngô Quế Hoa cảm thấy vô cùng hãnh diện.
"Rất tốt, rất tốt. Rất xứng đôi với Tiểu Nhạc nhà mình".
Chú hai nhìn chằm chằm vào Trần Triệu Dương rồi tấm tắc khen ngợi không ngừng.
"Tôi cũng nghĩ vậy", Ngô Quế Hoa cười. Lúc này, Trần Triệu Dương có chút bối rối.
Anh rõ ràng tới đây chỉ để ăn một bữa cơm bình thường thôi, sao đột nhiên lại thành ra mắt người lớn trong nhà rồi?
"Trần Triệu Dương, để bác giới thiệu với cháu. Đây là chú hai của Tiểu Nhạc, Hồ Đại Đồng".
Ngô Quế Hoa giới thiệu với Trần Triệu Dương. "Cháu chào chú Hồ".
Trần Triệu Dương lễ phép nói.
"Chào cháu".
Hồ Đại Đồng cười đáp.
"Mọi người ngồi xuống đi, đừng có đứng cả như vậy", Ngô Quế Hoa nói.
Sau khi tất cả đã ngồi xuống rồi thì Hồ Đại Đồng mới hỏi: "Trần Triệu Dương, quê cháu ở đâu? Hiện tại cháu đang làm chức vụ gì? Lương mỗi tháng là bao nhiêu? Có ý định mua nhà ở Nam Hải này không?"
Nghe Hồ Đại Đồng hỏi như vậy, vẻ mặt anh có chút hoang mang.
Điều này quả thực là thành kiến của người lớn trong gia đình rồi.
"Haha. Chú Hồ, cháu chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ thôi. Cháu không định mua nhà. Người nhà cũng không còn ai nữa rồi".
Trần Triệu Dương trả lời.
"Bảo vệ sao?", Hồ Đại Đồng nhíu mày.
Ngô Quế Hoa vội vàng nói: "Bây giờ, Triệu Dương là nhân tài được đào tạo trọng điểm của công ty. Nghe nói chủ tịch rất coi trọng cháu ấy".
"Nhưng không thể không mua nhà được".
Hồ Đại Đồng lại nói.
"Chuyện này để sau này rồi tính sau", Ngô Quế Hoa lại giải thích.
Trần Triệu Dương càng nghe càng chán nản, đổi chủ đề nói: "Bác gái, để cháu bắt mạch cho bác".
"Ừm, được".
Ngô Quế Hoa đưa tay ra.
"Trần Triệu Dương là một bác sĩ giỏi. Tối hôm qua, cháu ấy cũng đã chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của tôi rồi. Người đàn ông như vậy rất khó tìm", Ngô Quế Hoa lại khoe khoang nói.
Anh bắt mạch cho Ngô Quế Hoa xong thì căn dặn với bà ấy vài câu rồi chạy vào phòng bếp lấy cớ phụ giúp Tiểu Nhạc.
Ngô Quế Hoa thấy Trần Triệu Dương nhất định muốn vào. bếp làm giúp, bà ấy lại tấm tắc khen ngợi.
Trần Triệu Dương nghe xong lại càng không nói nên lời.
"Anh Dương, đừng quan tâm đ ến mẹ của em. Mẹ em là như vậy đó".
Khi Hồ Tiểu Nhạc nhìn thấy Trần Triệu Dương đi vào thì nói với anh.
"Ừm!, Trần Triệu Dương nói: "Tôi tưởng rắng chỉ là một bữa cơm, nhưng bây giờ cảm giác như ra mắt người lớn trong nhà vậy".
"Anh Dương, em xin lỗi. Em cũng bị ép buộc thôi", Hồ Tiểu Nhạc nói lời xin lỗi với anh.
"Không sao, không trách cô được. Người lớn thường là như vậy".
Sau khi nói xong, Trần Triệu Dương liền phụ giúp Tiểu Nhạc làm cơm.
"Anh Dương, đừng làm nữa. Để em làm".
Hồ Tiểu Nhạc vội vàng kêu lên ngăn anh lại: "Anh chỉ cần đứng ở bên cạnh nhìn là được rồi".
"Vậy cũng được".
Trần Triệu Dương thấy Hồ Tiểu Nhạc nói như vậy thì không đụng chạm lung tung nữa.
Thao tác của cô ta rất nhanh nhẹn, trong vòng bốn mươi phút cô ta đã làm được bốn món mặn và một canh.
Lúc đến giờ cơm, Trần Triệu Dương nhận ra Hồ Đại Quân vẫn chưa trở về, vì vậy anh liền hỏi: "Đại Quân đâu? Sao cậu ấy vẫn chưa trở về?"
"Đừng bận tâm đ ến nó nữa. Chúng ta mau ăn cơm thôi".
Ngô Quế Hoa cười: "Không biết nó lại đi đâu rồi".
Reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên.