Trần Triệu Dương chỉ đứng nhìn chứ không nói gì.

Đánh được một lúc, Hồ Tuấn Kiệt nhận ra anh không nói mình dừng lại nên cũng không dám dừng, đành tiếp.tục đánh.

"Thôi, đánh nữa là chết người đấy", bấy giờ Trân Triệu Dương mới mở miệng nói hắn dừng lại.

Nghe anh nói vậy, Hồ Tuấn Kiệt lập tức dừng tay, chạy đến nịnh nọt: "Trần gia, đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, nếu tôi biết người ông già khốn kiếp này muốn đối phó là cậu thì có cho mấy lá gan tôi cũng không dám đâu!"

"Người không biết không có tội, đứng lên đi", Trần Triệu Dương gật đầu, không trách cứ hắn, nhìn về phía Tiết Hải đã bị đánh cho thần người.

"Chưa hiểu rõ ngọn ngành mà đã kêu đánh kêu giết, xem ra bình thường ông cũng làm việc như thế”, nhìn ông ta, anh lạnh nhạt nói.

"Chó má, đến Trần gia mà cũng dám chọc vào, tao thấy mày không muốn làm ăn ở Nam Hải rồi đấy!", Hồ Tuấn Kiệt a dua lại đạp Tiết Hải một phát, nói cho ông ta biết đây là ai.

Ban đầu Tiết Hải còn vô cùng căm tức, nghĩ Hồ Tuấn Kiệt quá chó, trả tiền mời hắn tới mà cuối cùng lại đánh ông ta.

Nhưng khi nghe thấy cách Hồ Tuấn Kiệt gọi Trần Triệu Dương, trong đầu ông ta đột nhiên hiện lên một người.

Trần gia là truyền thuyết của thành phố Nam Hải với chiến tích tiêu diệt nhà họ Diệp, đứng vững tại Nam Hải, sau đó lại thống nhất toàn bộ giới xã hội đen tại Nam Hải, về sau thì nghe nói hai thành phố Vân Hải và Long  Hải đều lần lượt thần phục dưới chân, anh đã trở thành ông trùm chân chính.

Tiết Hải chưa lần nào nghĩ rằng có một ngày mình có thể tiếp xúc với một nhân vật máu mặt như thế, nhưng khi thật sự tiếp xúc, ông ta chỉ cảm thấy hối hận khôn cùng và tức giận vì thằng con của mình.

Nếu không do thẳng chó đó thì sao ông ta có thể chọc giận một kẻ kinh khủng như vậy được?

"Anh Hồ, tại sao vậy? Đó chỉ là một kẻ bụi đời, tại sao anh lại vì một thằng như anh ta mà đánh bố tôi chứ?", đến tận lúc này, Tiết Chính Nghĩa vẫn không nghĩ ra được nguyên do, cất giọng chất vấn Hồ Tuấn Kiệt.

"Thằng kia, mày kéo thằng ngu đó đến đây", hắn chỉ vào một người.

Người đó tiến lên nắm tóc Tiết Chính Nghĩa, kéo anh †a lại gần.

"Á...Đau, đau!", Tiết Chính Nghĩa không ngờ mình lại rơi vào bước đường này, chỉ biết liều mạng gào thét.

"Đúng là một thằng ngu si, đến cả đối tượng muốn trả thù là ai cũng không biết mà đã ra tay, tao thật sự tò mò làm thế nào chúng mày đã sống đến bây giờ!", Hồ Tuấn Kiệt không hề thấy anh ta đáng thương, đá anh ta đến trước mặt Tiết Hải, lạnh lùng nói.

"Được rồi, chuyện này giao cho anh xử lý, đừng làm quá mức, tôi đi trước đây", Trần Triệu Dương không có hứng thú tham gia vào chuyện này, bố con nhà họ Tiết chỉ là mấy tên ất ơ ở đâu đó, không đáng để anh làm lớn chuyện.

"Trần gia, cậu đi thong thả", nghe vậy, Hồ Tuấn Kiệt nhẹ nhõm thở hắt ra.

Theo ý của anh thì anh muốn thả cho hai người này một con đường sống, có điều tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Tiết Hải bị đánh bầm dập đang chú ý lắng nghe cũng thở phào, xem như ông ta giữ được mạng của mình rồi.

Trần Triệu Dương lên xe, không yêu cầu những người này bồi thường vì dù sao chiếc này cũng chỉ là hạng tầm thường, lười lãng phí thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play