"Xong, giờ thì xong đời chắc chắn không chạy thoát được!", thấy cảnh này, Hồ Biện há hốc mồm, suy sụp nói.

Biết vậy anh ta đã không làm theo lời Trần Triệu Dương rồi, bọn xã hội đen này không dễ trêu chút nào, đụng xe bọn họ còn không phải là sẽ bị đánh chết sao?

"Anh ở trong xe chờ, tôi ra ngoài một lát", Trân Triệu Dương nói với Hồ Biện đang ngồi cạnh mình.

"Trần gia, anh đừng ra ngoài, nguy hiểm lắm...", Hồ Biện còn muốn nói gì thì Trần Triệu Dương đã mở cửa xe đi ra ngoài.

"Anh...Mới nói ai chán sống đấy?", đầu Hồ Tuấn Kiệt nóng lên, hắn mới thề nhất định phải cho tên này biết tay nhưng vừa nghe thấy giọng nói này thì toàn thân đầu run lên, sợ hãi từ trong xương.

"Đang nói mày đấy thằng chó, không ngờ mày dám đụng con tao, tao nhất định phải giết mày!", Tiết Hải đỏ mặt tía tai chạy tới. Mặc dù con trai không gặp mệnh hệ gì nhưng ông ta vẫn bị làm cho sợ hãi.

"Thằng Hồ, nhanh bắt thằng này lại đi, tao phải trừng trị nó để cho nó biết tại sao hoa lại có màu đỏ!", Tiết Hải nhìn về phía Hồ Tuấn Kiệt, hung hãn quát.

"Chát!"

Ngay lúc đó, Hồ Tuấn Kiệt nhăn nhó phất tay tát vào mặt ông ta. 

Hắn dồn hết sức bình sinh vào cái tát này, khiến cho Tiết Hải bị đánh bay hai cái răng, mặt mũi sưng tấy.

"Này thì bắt, bắt cái đầu mày chứ bắt, mày muốn trừng trị ai thế? Bây giờ mày nói cho tao biết tại sao hoa lại có màu đỏ đi? Mày nói đi? Có gan thì nói đi chứ?", Hồ Tuấn Kiệt sắp tức điên, hết đấm rồi lại đá Tiết Hải.

Mới rồi Hồ Tuấn Kiệt còn đang nổi giận đùng đùng, nhưng vừa nghe thấy giọng nói ấy, ngẩng đầu lên nhìn thì hắn sợ đến mức bắp chân cũng rút gân.

Cả đời này hắn sợ nhất là Trần Triệu Dương. Ban đầu Trần gia vẫn chưa nổi tiếng ở thành phố Nam Hải, sau này danh tiếng của anh ngày một vang xa, hắn cũng dựa vào một chút quan hệ lúc trước với Trần gia để thuận buồm xuôi gió.

Tuy nhiên, Hồ Tuấn Kiệt hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lần này giúp Tiết Hải ra mặt lại dính vào Trần gia, điều này thật sự làm hắn sụp đổ, nỗi căm thù hai bố con nhà họ Tiết trong lòng càng lớn.

"Á...Nhầm rồi, thăng Hồ, mày nhầm người rồi!", Tiết Hải bị trận hành hung làm cho sững sờ, vội vàng lên tiếng.

"Nhầm người? Không nhầm đâu, là đánh mày đấy, ai bảo mày hại tao! Mày muốn chết cũng đừng có kéo ông đây chết chùm, ông đây còn trẻ lắm!", lúc này Hồ Tuấn Kiệt đang nổi nóng nên đương nhiên không hề nương tay, đánh đập rất đáng sợ. 

Những kẻ Hồ Tuấn Kiệt mang tới đang đứng bên cạnh đều ngơ ngác, không biết tại sao đại ca lại đánh người thuê họ.

Mặc dù họ cũng cực kỳ khó chịu với Tiết Hải nhưng tốt xấu gì ông ta cũng đã trả tiền cho họ, thế nên dù bất mãn đến mấy cũng sẽ không nói gì.

"Thế mà bây giờ đại ca lại ra tay đánh ông già Tiết Hải này, điều này làm cho tâm trạng bọn họ cực kỳ sảng khoái.

"Chuyện gì thế này?", Thái Văn Văn cũng ngẩn người, không ngờ tình thế hoàn toàn xoay ngược lại. Cô ta biết đến Hồ Tuấn Kiệt, nhưng không ngờ Tiết Hải gọi hắn tới để rồi bị hắn đánh cho bầm dập, thật là quá kỳ lạ.

Tiết Chính Nghĩa cũng há hốc mồm, mới tỉnh táo lại một chút thì thấy Hồ Tuấn Kiệt thế mà lại hành hung bố mình, trong lúc nhất thời anh ta cũng không biết nên làm Sao.

Hồ Biện sững sờ, Trần Triệu Dương ra ngoài rồi chỉ nói có một câu mà Hồ Tuấn Kiệt đã đánh, thật là thần kỳ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play