Chương 9: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 09
Buổi sáng Tô Noãn vừa ngáp đi ra khỏi phòng đã thấy vô cùng bất ngờ.
Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng nóng hôi hổi, thiếu niên hơi ngượng ngập ngồi bên bàn ăn nhìn cô.
Nhanh chóng rửa mặt rồi ngồi xuống, cắn một miếng bánh bao hoàng kim, Tô Noãn không tiếc vươn ngón tay cái khen ngợi: “Cậu giỏi thật đấy Trình Ngộ, học tập đã tốt, rồi đẹp trai, bây giờ còn biết nấu cơm nữa!”
Ăn uống nhồm nhoàm nên cô hoàn toàn không thấy được, lúc thiếu niên bên cạnh uống cháo, hai tai dần hiện lên một màu đỏ ửng.
Hai người cứ thế bắt đầu cuộc sống ở chung. Ban ngày ngồi xe buýt đi học, bởi vì cảm giác tồn tại của Trình Ngộ tương đối thấp cho nên tạm thời vẫn chưa có ai phát hiện ra bọn họ đang sống cùng nhau.
Buổi chiều sau khi tan học, hai người sẽ cùng nhau nấu cơm. Ăn xong, Tô Noãn rửa chén, Trình Ngộ thì quét dọn. Tiếp đó là làm bài tập, chỉ cần Tô Noãn hơi chau mày, Trình Ngộ sẽ lập tức viết đáp án chi tiết ra giấy rồi đẩy tới trước mặt cô.
Cô cười tủm tỉm đưa mặt sát lại gần thiếu niên bên cạnh, cậu bị cô nhìn đến ngượng ngùng nhưng vẫn giả vờ giương ánh mắt bình tĩnh đối mắt với cô. Khi ấy, đôi con ngươi tối tăm sẽ phủ lên một lớp mềm mại.
Bị cô nhìn một lúc lâu, tai thiếu niên sẽ đỏ bừng rồi lại cứ làm ra vẻ như không có việc gì, tiếp tục làm bài tập.
Hôm nay ăn cơm chiều xong, Tô Noãn che hai mắt Trình Ngộ lại, sau đó bước vào phòng ngủ của mình lấy ra một chiếc bánh kem thật lớn, cười hì hì hát bài chúc mừng sinh nhật.
Trình Ngộ kéo chiếc bịt mắt xuống, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Đèn trong phòng đều đã tắt hết, ngọn nến cắm trên bánh kem lung linh huyền ảo ánh lên gương mặt đang tươi cười của thiếu nữ, đẹp đến mông lung, mờ hồ.
Tô Noãn trông thấy đôi mắt Trình Ngộ đỏ dần lên, cô đưa bánh kem tới trước mặt cậu, giúp cậu đội mũ giấy thọ tinh lên.
Thiếu niên ngồi trên ghế, mắt đỏ ửng, môi run rẩy nhưng vẫn quật cường kìm nén. Cậu ngẩng đầu nhìn cô.
Khoảng thời gian này bởi vì không còn bị đánh đập, gương mặt cậu thiếu niên đã trở nên trắng nõn, tinh xảo. Gương mặt vốn non nớt đã dần hiện ra vẻ thanh niên tuấn lãng, lại thêm dáng vẻ quật cường, trông hệt như một con vật nhỏ không chịu thua cuộc.
Đối với các loài sinh vật đáng yêu, từ trước đến nay cô đều không thể chống cự. Hơn nữa trong lòng vốn đã đau lòng cho thiếu niên này, Tô Noãn cúi người, in một nụ hôn dịu dàng xuống giữa mày cậu.
“Sinh nhật vui vẻ, Trình Ngộ, chúc cậu sau này luôn luôn vui vẻ.”
Cảm nhận xúc cảm hơi lành lạnh xen lẫn mềm mại trên trán, cơ thể Trình Ngộ bất chợt cứng đờ... Cảm nhận được một dòng điện truyền từ môi cô sang giữa mày cậu, sau đó lại truyền đi khắp người, khiến toàn bộ linh hồn cậu run rẩy.
Thiếu niên bỗng đứng bật dậy, Tô Noãn hoảng sợ, theo bản năng định lui về phía sau lại bị thiếu niên ôm vào trong lòng.
“Cảm ơn cậu, Tô Noãn.” Thanh âm Thiếu niên trúc trắc lại nghiêm túc: “Mình sẽ báo đáp cậu, mình nhất định sẽ báo đáp cậu.”
Nghe lời thề được cất lên từ giọng nói vẫn còn trẻ con của thiếu niên, Tô Noãn thấy hơi buồn cười, vỗ lên bờ vai cậu an ủi.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, chờ đợi cô vẫn là cảnh đẹp ý vui bao gồm bữa cơm sáng... và cậu thiếu niên.
Cô chớp chớp mắt đưa một chiếc di động mới tinh cho cậu, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên khuôn mặt kia, cô hơi vui vẻ nói : “Mình thấy dưới tầng có xe đạp công cộng, trường học cũng chỉ cách chúng ta có 3 con đường thôi hay về sau chúng ta cùng nhau đạp xe đi học nhé!"
Lái xe phải dùng APP di động.
Kể từ hôm nay, hai người biến thành đạp xe đạp đi học.
Thiếu niên thiếu nữ mặc đồng phục, vừa đón ánh sáng mặt trời vừa nói cười đạp xe tới trường, nhất là bề ngoài xinh đẹp và hơi thở tươi mát của tuổi thanh xuân, khiến cho biết bao người đi đường phải cảm thán, tuổi trẻ thật tốt.
Tất cả mọi người phát hiện Trình Ngộ thay đổi, đầu tiên là khí chất.
Trước kia, quanh người Trình Ngộ dường như lúc nào cũng bao phủ một mây đen, dẫu có người nhận ra dưới lớp mây đen ấy là một thiếu niên tốt đẹp, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị áng mây ngăn chặn, không cách nào nhìn kĩ hay chạm tới.
Nhưng chẳng biết tự khi nào, phảng phất như có ánh mặt trời xuyên thủng lớp mây đen đó, cả người cậu bắt đầu tràn ngập sức sống. Cho đến khi kiểu tóc chó gặm cũng bị Tô Noãn kéo đi cải tạo tại một tiệm cắt tóc. Lúc cậu bước vào lớp, tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩn ngơ.
Thiếu niên tinh xảo xinh đẹp như bước ra từ truyện tranh, lớp mây đen tối tăm bao phủ trên người đã biến mất, khóe mắt đuôi lông mày không có chỗ nào là không đẹp đẽ, nhưng lại như có như không mang theo vài nét trầm tĩnh.
Thậm chí còn có người quay đầu nhìn Hàn Liệt, âm thầm so sánh hai người với nhau.
Bởi vì tính tình Triệu Triệt ngả ngớn nên trước kia mọi người đều cảm thấy Hàn Liệt là ban thảo(1) hay nói là giáo thảo(2) cũng không quá. Chẳng qua, Hàn liệt quá lạnh lùng, lúc nào cũng bộc lộ khí chất nguy hiểm, người lạ chớ lại gần.
(1) Hot boy của lớp.
(2) Hot boy của trường.
Trình Ngộ cũng rất lạnh lùng, nhưng cậu là nội nhiễm lạnh nhạt mang theo tối tăm u uất.
Trình Ngộ vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Noãn. Từ lúc giáo viên toán bắt đầu nhằm vào cô, Trình Ngộ cũng trở thành bạn cùng bàn của cô.
Mới đầu người trong lớp cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại, mỗi lần quay đầu nhìn thấy hai người giống như thay da đổi thịt đằng kia, người là thiếu nữ tỏa sáng tựa ánh mặt trời, người là thiếu niên đẹp trai trầm lặng... Mọi người đều cảm thấy hai người ngồi cùng nhau đúng là một hình ảnh vô cùng tốt đẹp, đẹp đến mức không chân thật.
Có người lén lút rơi lệ... Quả nhiên chỉ người lớn lên xinh đẹp mới có thanh xuân mà, còn như bọn cũng chỉ có thể vùi đầu vào làm đề thi, mà mãi cũng chẳng xong.
Cũng có nữ sinh âm thầm hối hận cắn khăn tay.
A a... Sao hồi trước không nhận ra Trình Ngộ là bạch mã hoàng tử hệ hắc ám chứ, nếu biết sớm mình cũng đã ra tay che chở cậu ấy rồi!
Tô Noãn đã có thói quen ngồi cùng bàn với Trình Ngộ. Mỗi lần cô gặp bài khó đều theo bản năng cầu cứu người bên cạnh, nhưng lại bị ánh mắt nhàn nhạt của Trình Ngộ ép cho lui bước, sau đó chỉ đánh bày ra vẻ nhăn nhó tiếp tục suy nghĩ. Có đôi lúc cô có thể giải quyết được bài toán, khi ấy cô sẽ dào dạt đắc ý nhìn Trình Ngộ, nhưng cũng có đôi lúc cô giải mãi cũng chẳng ra, sau đó Tô Noãn sẽ nhìn thấy ngón tay xinh đẹp của bạn cùng bàn kéo đề thi của cô sang, bắt đầu giảng cho cô.
Tô Noãn không khỏi cảm thán... Nếu những năm tháng thanh xuân ấy, cô cũng có một người bạn cùng bàn vừa đẹp trai vừa thông minh còn tri kỷ thế này, có lẽ sau này cô cũng là cao tài sinh (*) ấy chứ.
(*) Cao tài sinh: là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội đặc biệt là trong vấn đề học tập.
Nhưng không có cách nào khác, những thứ này chỉ mẹ nó tồn tại trong mơ thôi!
Thầy giáo dạy toán kia vẫn chưa nguôi ý định làm khó cô, nhưng bởi vì có Trình Ngộ ở cạnh, mỗi lần bị hỏi đến cô đều thoải mái trả lời, sau đó ngồi xuống mỉm cười nhìn ông ta, khiến ông ta giận đến mức làm gãy mất mấy viên phấn. Còn cô thì quay sang chớp mắt đắc ý với Trình Ngộ.
Hình ảnh hai người nhìn nhau lóe mù không ít mắt chó, đương nhiên cũng sẽ có vài người cảm thấy đau đớn.
Rốt cuộc cũng tới lúc tan học, Triệu Triệt ném quyển sách lên trên bàn, nghiến chặt răng trong đôi mắt khó hiểu của Tô Noãn.
“Đêm nay là tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, không phải cậu quên mất rồi đấy chứ?”
Tô Noãn giật mình, lúc này mới nhớ ra. Hai tuần trở lại đây cô đều cố gắng tăng độ hảo cảm của Trình Ngộ nên đã thật sự quên mất Triệu Triệt.
Trong lòng chột dạ, trên mặt lại ra vẻ đúng lý hợp tình: “Sao mà quên được, không phải bọn mình đã luyện tập tốt rồi sao, cậu yên tâm đi, tối nay mình nhất định sẽ không để cậu mất mặt!”
Trình Ngộ cúi đầu ngồi tại chỗ, tay cầm bút dần dần siết chặt.
Triệu Triệt dư quang nhìn thấy đốt ngón tay Trình Ngộ dần trắng bệch, đáy mắt lộ ra vừa lòng, cười tủm tỉm: “Vậy là tốt rồi, tan học cậu đừng về, ăn cơm ở chỗ gần đây đi, xong mình sẽ đưa cậu đi làm tạo hình!”
Tô Noãn đành phải đáp ứng.
Tan học, cô hỏi Trình Ngộ có muốn ở lại tham gia tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường không nhưng lại nhận được sự từ chối.
Thiếu niên vừa thu dọn sách vở vừa không mặn không nhạt mở miệng: “Mình về nấu cơm rồi làm bài tập, cậu... nhớ đừng về quá muộn.”
Tô Noãn đang định mở miệng, đã nghe thấy độ hảo cảm của đối phương với cô giảm xuống năm điểm, biến thành 75.
Cô lập tức không nói nên lời... thiếu niên hắc ám bệnh kiều này, lòng dạ đúng là như mò kim đáy bể mà.
Trình Ngộ rời đi, Triệu Triệt gọi cô đi ăn cơm, còn Hàn Liệt cũng tự rời khỏi đó.
Tô Noãn biết nguyên nhân cậu ta căm ghét cô, chỉ bĩu môi.
Triệu Triệt cũng hơi mất tự nhiên, nói giúp cho Hàn Liệt: “Cậu, cậu ấy chắc là đi tìm Tiểu Anh, Tiểu Anh không đồng ý làm bạn nhảy nên cậu ấy đi xem tình địch ấy mà.” Nói xong thì tự nhiên lấy cặp sách của Tô Noãn đeo lên người mình.
“Hả, như vậy à.” Tô Noãn cười tủm tỉm quay đầu nhìn Triệu Triệt: “Tình địch? Thế sao cậu lại không đi, nếu mình nhớ không lầm thì cậu cũng thích Tô Anh nhỉ...”
Triệu Triệt suýt thì sặc nước miếng, theo bản năng vội vàng nói: “Không phải, không phải đâu, mình chỉ...”
Nghĩ một lát, cậu ta mới nghiêm túc nói: “Trước kia đúng là mình thích Tiểu Anh, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, thích đó chỉ giống như thích em gái đáng yêu lớn lên cùng mình mà thôi, có lẽ còn xen lẫn cả sự ganh đua với Hàn Liệt. Nhưng hiện tại, mình đã hoàn toàn hiểu rõ lòng mình.”
Nói tới đây, Triệu Triệt bỗng nhiên giật mình, sau đó xoay người nhìn Tô Noãn, ánh mắt sáng quắc: “Mình biết bây giờ mình thật sự thích ai, thật sự thích nên... nơi này mới đập nhanh như vậy!”
Nói rồi cậu ta nắm tay Tô Noãn ấn lên ngực mình.
Tô Noãn hơi giật mình, song lại bật cười trong lòng.
Nhóc con rất biết cách quyến rũ em gái nhỏ đấy.
“Chỗ này mà không đập là cậu ngỏm củ tỏi rồi!”
Triệu Triệt xấu hổ buồn bực: “Tô Noãn, sao cậu ăn nói thô tục thế, cậu không thể thục nữ một chút hay sao...”
“Ngại quá, không thể!”
“Cậu...”
Đằng sau, ánh mắt Diêu San San sáng quắc nhìn theo bóng dáng Triệu Triệt và Tô Noãn rời đi cùng nhau, căm giận nắm chặt chiếc bút trong tay.
Bạn ngồi cùng rất có ánh mắt giúp cô ta mắng ra tiếng lòng: “Ban ngày thì dây dưa không rõ ràng với Trình Ngộ, tan học lại cấu kết làm bậy với Triệu Triệt, cậu ta quả đúng là đồ hồ ly tinh đê tiện. Cậu cứ bình tĩnh, chớ lo lắng, buổi tối cậu có tiết mục biểu diễn, đến lúc đó một khi cậu múa xong, mọi người đều sẽ biết quý cô tiêu chuẩn và thứ lẳng lơ khác nhau ở chỗ nào!”
Sắc mặt Diêu San San bấy giờ mới tốt lên, nhưng ngay sau đó nghĩ đến buổi tiệc tối còn có một người khác cũng biểu diễn độc vũ(*), Tô Anh!
(*) Nhảy/múa một mình.
Chị gái của Tô Noãn!
Đúng là hai chị em, đều chặn cả hai lối của cô ta!
Mà Tô Noãn sau khi đi làm xong tạo hình với Triệu Triệt trở lại trường học thì phát hiện vẫn còn sớm. Tròng mắt xoay chuyển, cô kéo Triệu Triệt chạy ra sau hậu trường của lễ đường.
Tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường mà, nhất định sẽ có rất nhiều em gái da trắng, dáng xinh, cơ thể mềm mại...
Triệu Triệt nhìn dáng vẻ gần như là chảy nước miếng của Tô Noãn, mày chau lại.
Chờ đến lúc cậu ta nhìn thấy Tô Noãn ném mình tại chỗ để chui vào phòng thay đồ nữ, hai mắt đã trợn tròn cả lên.
Cậu ta cho rằng Tô Noãn muốn vào phòng thay đồ nam, uổng phí lúc nãy còn nghĩ có nên tới phòng tập thể hình, luyện cơ bụng gì đó hay không... nếu cô thích xem chẳng hạn.
Triệu Triệt một mình đứng trong góc cắn khăn tay nhỏ mà mặt đỏ tai hồng. Bên này, Tô Noãn vừa mới vào phòng thay quần áo, ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt...