Cô nương kia mặc một bộ y phục vải thô nhưng có thể nhìn thấy dung mạo trời sinh của nàng ấy, hơn nữa đôi mắt đặc biệt chất phác kia, ngược lại có mấy phần thú vị.

“Cô nương, cô không sao chứ?” Tô Noãn cười tủm tỉm tiến lên, giọng vô cùng dịu dàng.

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lập tức đỏ mặt, lúng túng đặt bàn tay bị thương ra sau lưng, lắc đầu: “Không, không sao đâu, cảm ơn… Đại hiệp, cảm ơn ngài đã cứu mạng, ta, thật sự cảm ơn ngài…

Thiếu nữ lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi, không thể nói được lời hay ho nào mà chỉ liên tục cảm ơn nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play