Một người đi làm thêm hoàn toàn không có cách nào để đảm bảo bất cứ điều gì, họa sĩ gốc là nền tảng cho việc hậu kỳ của toàn bộ nhân vật trong game, nếu người này gây ra rắc rối, ảnh hưởng giai đoạn sau sẽ là vô cùng lớn, không ai chấp nhận mạo hiểm như vậy.

Ông Đậu rõ ràng cũng nghĩ tới nhưng lần đầu tiên ông không vì vẻ mặt lạnh lùng của Phó Vân Khanh mà lùi bước, ngược lại còn lấy hết dũng khí giao tài liệu trong tay ra: “Lão đại, anh nhìn trước đi… Không phải là tôi lừa gạt hay không đáng tin cậy, thực sự là kĩ năng của cô bé này không tầm thường, tôi đã làm ở nơi này nhiều năm như vậy, cô ấy là họa sĩ có tâm nhất mà tôi từng thấy.”

Như là lo lắng Phó Vân Khanh không tin, ông Đậu chỉ vào mấy hình vẽ trên máy tính bảng giải thích: “Anh nhìn xem nơi này… Đây là Dao Tiên mà cô ấy vẽ, nhìn vòng eo này, đôi lông mày này, khí chất này, Chúa ơi, tôi thậm chí không biết làm thế nào mà cô ấy lại vẽ được khí chất đó, nó rất sống động… Còn có Phong Lang, hãy nhìn đôi mắt và móng vuốt của con sói này, thân thể này và đường cong… Còn có…”

Phó Vân Khanh cũng không giỏi về phương diện này, chẳng qua chỉ cảm thấy như này là được, lại nhìn thấy bộ dạng hưng phấn, nói không mạch lạc của ông Đậu, suy nghĩ một chút, anh đặt máy tính bảng xuống: “Hạng mục này của tổ Mỹ Thuật tôi giao cho ông…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play