Chương 6: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 06

Tô Noãn xông thẳng đến chỗ đang náo nhiệt. Triệu Triệt có muốn cản lại cũng chẳng kịp, đành quay đầu dùng ánh mắt hỏi Hàn Liệt.

Ngón tay Hàn Liệt bay múa chơi game trên điện thoại, lười biếng liếc mắt nhìn cậu ta nhưng không trả lời.

Mà lúc này, Tô Noãn đã biết hết mọi chuyện nhờ hỏi được từ người bạn học bên cạnh.

Diêu San San mất đồng hồ. Đồng hồ đó là quà sinh nhật mà ba cô ta mua cho, xuất sứ từ Thụy Sĩ, giá cả lên tới năm con số.

Đối với một học sinh cấp ba mà nói đồ vật giá trị năm con số không phải là chuyện nhỏ.

Diêu San San nói để đồng hồ ở ngăn bàn, cô ta chỉ đi ăn cơm trưa có một lát, ai ngờ lúc trở về đồng hồ đã biến mất không thấy tăm hơi. Mà trong lớp này, Trình Ngộ luôn là người rời khỏi cuối cùng, cho nên Diêu San San nghi ngờ Trình Ngộ ăn cắp đồng hồ của mình.

Hai mắt Diêu San San ửng đỏ nhìn Trình Ngộ, cắn môi nói: “Nếu cậu chỉ phạm sai lầm nhất thời, tôi có thể tha thứ, nhưng cậu phải trả đồ lại cho tôi!”

Thầy giáo dạy Toán đứng bên cạnh dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Diêu San San, lúc nhìn về phía Trình Ngộ lại là vẻ mặt hận sắt không thành thép.

Trong tiếng bình luận đàm phán hoà giải của mọi người, Trình Ngộ siết chặt hai tay, từ từ ngẩng đầu nhìn Diêu San San, lạnh lùng mở miệng: “Tôi không ăn cắp!”

Thanh âm của cậu nghẹn ngào cứng ngắc, cả người cũng căng chặt như một con thú bị vây công nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Mọi người xung quanh nhỏ giọng nghị luận.

“Ngoại trừ cậu ta thì còn ai vào đây nữa, cậu ta là người ra khỏi lớp cuối cùng, chỉ có cậu ta là có cơ hội thôi.”

“Đúng vậy, nhìn vết thương trên mặt cậu ta kìa, vừa thấy đã biết không phải người tốt rồi. Thành tích có tốt thì thế nào, ai biết được lúc không người cậu ta sẽ là loại người thế nào đâu!”

“Phải đấy, có ai không biết cậu ta ở cô nhi viện chứ, không trộm đồ thì lấy đâu ra tiền mua tài liệu tham khảo, lấy đâu ra tiền mua cơm ở nhà ăn!”

Cũng có người không ủng hộ.

“Không thể nào, mọi người đều là bạn học, không có chứng cứ thì đừng có phỏng đoán đổ oan cho bạn học.”

Người nói chuyện lập tức bị mấy người cười nhạo.

Mà Diêu San San nghe được tiếng thảo luận bốn phía như tìm được người người ủng hộ, cô ta đỏ vành mắt nhìn Trình Ngộ, mở miệng nói: “Nếu cậu nói không phải cậu, vậy chúng ta tìm thử là biết, nếu trên người và cặp sách của cậu đều không có thì tôi sẽ tin tưởng cậu.”

Dứt lời lại bổ sung thêm: “Hy vọng cậu có thể thông cảm, đồng hồ này rất quan trọng với tôi, đó là quà ba tặng cho tôi.”

Giọng Diêu San San vừa dứt, Trình Ngộ ngẩng phắt đầu lên, tầm mắt âm u nhìn thẳng vào cô ta khiến cô ta giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.

Thầy giáo dạy Toán không hài lòng nói: “Trình Ngộ, thái độ của em là thế nào đây, em xử sự với bạn học như thế à! Em bảo em không trộm cắp thì sợ gì bị lục soát người, không phải đang giúp em chứng minh trong sạch hay sao?”

Học sinh xung quanh đều gật đầu tán thành.

Thầy giáo vừa lòng, lại nói lời khuyên bảo Trình Ngộ: “Thầy cũng vì muốn tốt cho em thôi, em hiểu được mà phải không?”

Ngay lúc thầy giáo vừa nói dứt câu, một thanh âm vang lên rõ ràng bên tai mọi người.

“Dựa vào cái gì mà bắt cậu ấy phải làm thế?”

Tất cả mọi người sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Tô Noãn đẩy người ra hai bên đi đến bên cạnh Trình Ngộ. Cô không đoái hoài đến biểu tình bất thiện của giáo viên Toán mà đi tới chủ động nắm tay Trình Ngộ, nói với cậu một câu.

“Mình tin cậu!”

Cả người Trình Ngộ đột nhiên cứng đờ, Tô Noãn cảm nhận rõ ràng được tay cậu đang run rẩy.

Ngẩng đầu, Tô Noãn nhìn Diêu san san cười lạnh: “Lục soát người? Cậu có quyền gì mà đòi soát, cậu là cảnh sát à?”

Diêu San San cắn môi: “Mình mất đồ, cậu ta...”

“Cậu mất đồ thì liên quan gì tới cậu ấy, sao cậu ấy phải có nghĩa vụ phối hợp để cậu soát người?”

Diêu San San lập tức nói: “Cậu ta rời khỏi lớp muộn nhất.”

Tô Noãn cười nhạo: “Hàn Liệt còn về lớp sớm nhất kìa, lúc cậu ấy trở về trong lớp cũng không ai, sao cậu không đi lục soát cậu ấy!”

Cô chỉ đang nói bậy nhưng cô biết với tích cách của Hàn Liệt cậu ta nhất định sẽ không phản bác.

Quả nhiên, Diêu San San theo bản năng nhìn sang phía Hàn Liệt, chỉ phát hiện cậu ta vẫn ngồi đó chơi trò chơi như cũ, đầu cũng không nâng.

Diêu San San lại cắn môi: “Hàn Liệt sẽ không làm như vậy, nhà cậu ấy...”

Tô Noãn không cho cô ta cơ hội nói hết lời: “Nhà cậu ấy thế nào, nhà cậu ấy có tiền cho nên không ăn cắp, còn Trình Ngộ ở cô nhi viện thì sẽ ăn cắp hay sao?”

Diêu San San không hé răng, có lẽ là cam chịu, có lẽ là trong lòng cũng biết phân biệt đối xử như vậy là không đúng, nhưng cô ta không có ý định nhượng bộ.

Tô Noãn cười lạnh, nhìn đám học sinh đang nghị luận xung quanh một vòng: “Mình cho rằng đọc sách gần mười năm, thứ chúng ta học được không phải chỉ có tri thức, mà còn là sự tu dưỡng đạo đức. Đặc biệt là ở trong một trường trọng điểm, lớp trọng điểm như thế này, ai mà biết được...”

Cô cười nhạo: “Toàn là một đám tâm lý âm u, suy đoán ác ý về bạn học.”

Rất nhiều người xung quanh đều biểu lộ vẻ mặt không kiềm chế được nhưng lại không dám mở miệng phản bác. Bởi vì trong giây phút này, trên mặt cô gái là một loại khí thế chính nghĩa, nghiêm nghị, quyết không lùi bước khiến bọn họ cảm thấy nội tâm của mình thật ti tiện.

Bọn họ còn tưởng rằng mấy lời ngôn luận vừa rồi của Tô Noãn đã đủ kịch liệt, nhưng không nghĩ tới cô còn chuyển hướng chỉ trích thầy giáo dạy Toán.

“Nhưng chuyện này mình cũng có thể hiểu được, dẫu sao có một người thầy đạo đức không ra gì như vậy, dạy ra một đám học sinh chỉ quan tâm đến lợi ích cũng là bình thường thôi.”

Giáo viên dạy Toán lập tức nổi giận: “Hỗn láo, sao em dám nói chuyện với thầy như thế, em đừng có tưởng rằng...”

Tô Noãn không để ông ta nói hết, cười ngắt lời: “Thầy ư? Thầy cũng biết bản thân làm thầy kẻ khác, sao lúc học sinh bị đối xử bất công, bị hàm oan thầy không đứng ở lập trường của một nhà giáo bảo vệ học sinh của mình, điều tiết quan hệ giữa các học sinh. Mà ngược lại, dùng lợi thế về mặt trí tuệ của mình trợ giúp một học sinh hãm hại một học sinh khác, còn nói ra được câu yêu cầu soát người học sinh, thầy nói xem... thầy có xứng làm thầy của người ta không?”

Thầy giáo dạy Toán trong cơn giận dữ theo bản năng giơ tay lên định đánh cô, Tô Noãn cười khinh miệt không thèm né tránh. Đúng lúc này, Triệu Triệt tiến lên một bước từ tốn mở miệng: “Thưa thầy, hy vọng thầy có thể giữ được bình tĩnh, đừng làm ra những chuyện không thể vãn hồi!”

Giáo viên Toán đột nhiên chấn động, động tác cứng đờ. Lúc này mới nhớ ra, trong lớp này có rất nhiều học sinh không phải ông ta muốn phạt là có thể phạt.

Thầy giáo Toán học đứng đó, mặt đỏ mang theo thần sắc chấn động. Diêu San San thì đỏ mắt nhìn Tô Noãn, bởi vì Triệu Triệt bộc lộ sự bảo vệ Tô Noãn rõ ràng cùng với biểu hiện người đứng ngoài cuộc của Hàn Liệt nên cô ta không dám làm căng hơn, nhưng cũng không muốn buông tha cơ hội này.

Nhìn Tô Noãn, Diêu San San mặt đầy tủi thân: “Cậu cứ phải ỷ vào được bạn bè trợ giúp, bảo vệ một người có khả năng là kẻ trộm như vậy hả? Được rồi, có lẽ không phải là cậu ta, nhưng tôi mất đồ, cậu phải cho tôi một lời giải thích.”

Tô Noãn lập tiếp cười thành tiếng: “Cậu mất đồ thì liên quan quái gì đến tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải giải thích, hay là cậu muốn tôi nói chúc mừng cậu?”

Dứt lời cô xoay người ấn Trình Ngộ về chỗ ngồi, không quay đầu lại chỉ mở miệng nói: “Tôi sẽ báo cảnh sát, nếu thật sự là Trình Ngộ làm, chúng tôi sẽ bồi thường, đồng thời xin lỗi thầy giáo và tất cả bạn học...”

Tiếp đó, cô lại đổi giọng: “Nếu như không phải, những người vừa mới vu oan cho cậu ấy nhất định phải nói lời xin lỗi, bao gồm tất cả các người, Diêu San San, và cả... thầy nữa.”

Cô cười lạnh nhìn thầy giáo Toán học, thong thả mở miệng: “Trước khi cảnh sát tới, đừng có ai hòng rời khỏi đây, trừ phi... cậu chột dạ!”

Sau khi nói xong cô cứ thế ngồi xuống bên cạnh Trình Ngộ, Trình Ngộ ngồi cùng bàn nhìn sang, hậm hực ngồi vào chỗ phía sau cô.

Cảnh sát tới rất nhanh, sau đó đi thẳng tới trung tâm quan sát camera điều tra tin tức. Mặc dù trong phòng học không có camera nhưng ngoài hành lang thì có.

Trong quá trình này, Tô Noãn vẫn luôn nắm chặt tay Trình Ngộ, cười dịu dàng nhìn cậu.

Trình Ngộ từ từ ngẩng đầu nhìn về phía cô, môi mấp máy, lạnh lẽo trong đôi mắt đen lần đầu tiên có dấu hiệu tan ra.

Triệu Triệt ngồi bên cạnh Hàn Liệt mày nhíu chặt nhìn bóng dáng Tô Noãn đứng bên Trình Ngộ, trong lòng xuất hiện một cảm giác xa lạ.

Nhìn thấy sườn mặt của thiếu nữ dưới ánh mặt trời lộ ra thần sắc kiên định và nghiêm túc, không biết vì sao cậu ta bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng tập luyện vũ đạo.

Khi đó, mới đầu cô hơi lo lắng nên cơ thể cứng ngắc, sau đó cô dần dần chuyên chú hơn. Cậu ta nhớ kỹ khi bản thân cúi đầu trông thấy dáng vẻ tập trung của cô, trong lòng bỗng nhiên vô cùng mềm mại, càng nhớ rõ sau khi cô học được điệu nhảy thì vui vẻ trên mặt ngày càng hiện rõ, còn có khi ấy bàn tay cậu ta đặt trên vòng eo tinh tế, mềm mại...

Nhẹ nhàng nhảy múa như tinh linh là cô, hiện tại tựa thần bảo hộ hiên ngang chính nghĩa vẫn là cô. Thật là kỳ quái, một người hoá ra cũng có thể có hai mặt xung đột như vậy. Thế nhưng đáng chết! Cậu ta lại cảm thấy cô vô cùng động lòng người!

Cảnh sát điều tra máy quan sát, mau chóng tìm được một học sinh khác lớp. Lúc nhìn thấy người đó, Diêu San San mới đột nhiên nhớ ra sáng nay lúc cô ta và bạn tốt của mình đang nói đến chuyện chiếc đồng hồ thì học sinh này đang đi tới từ phía đối diện, còn liếc nhìn cô ta một cái.

Lúc ấy cô ta không phát giác, bây giờ nhớ lại mới hiểu ra ánh mắt đó đại biểu cho điều gì.

Tra ra manh mối, cảnh sát trả lại đồng hồ cho Diêu San San. Sau khi cảnh sát rời đi, phòng học lâm vào sự yên ắng đến kỳ lạ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play