Tô Noãn không ngờ tới, nơi Tần Duẫn nói dẫn cô tới là nhà anh.
Trông thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, đầu tiên Tần Duẫn ngạc nhiên, tiếp theo là không dám tin mở to mắt trừng lại Tô Noãn: “Ánh mắt cô đang nhìn tôi là thế nào đây, không lẽ cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô hả?”
Nói xong, anh đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt không còn gì để nói: “Nếu cô không yên tâm thì lát nữa cô ở nhà tôi, tôi ra khách sạn ở… Thật là, cũng không xem xem bản thân trông thế nào!”
Nhìn thấy vẻ mặt anh không còn gì để nói, tấm lòng tốt mà bị xem thành lòng lang dạ thú, Tô Noãn không hiểu sao thấy thật buồn cười, nhưng trên mặt vẫn bày ra dáng vẻ tội nghiệp: “Không, không phải, co không yên tâm cũng là anh cảnh sát không yên tâm tôi thôi.”
Ánh mắt phân biệt phải trái của Tần Duẫn nhìn cô một cái, cười lạnh, lẩm bẩm: “Coi như cô biết điều.”
Anh xoay người mở cửa, Tô Noãn đứng phía sau anh lẳng lặng chờ, từ phía sau nhìn lại, lúc Tần Duẫn mở cửa, nhất thời nhìn xuống, làm thấy rõ hàng mi dài, cong vút, ánh mắt anh trong suốt.
Đây là đôi mắt của những người trước giờ chỉ nhìn thấy ánh sáng của cuộc sống, chưa trải qua bóng tối của cuộc đời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT