“Thấy cô Tô được nhiều người sẵn lòng bảo vệ như vậy, tôi với Chu Dương cũng yên tâm rồi. Cô Tô có bản lĩnh thế chắc chắn sẽ bình yên vô sự thôi.” Triệu Dịch Nhiên cười khẽ nói, dáng vẻ trông rất thoải mái.

Tô Noãn nhướng mày, cô bỗng nở nụ cười, nom như hơi ngại ngùng: “Cô nói cũng đúng đấy, dẫu sao thì có người chăm sóc, bảo vệ cho cũng rất tốt mà, không cần phải dãi gió dầm sương, cũng không cần phải chịu đói chịu khát, cảm giác ấy thật sự rất tuyệt. Nhưng trước đây ba tôi từng nói, có người trời sinh đã được rất nhiều người bằng lòng bảo vệ chăm sóc, được cưng chiều từ bé, như tôi đây chẳng hạn… nhưng cũng có người, trời sinh đã định sẵn là mệnh khổ rồi, haiz…”

Vẻ thanh cao trên gương mặt Triệu Dịch Nhiên bỗng cứng lại, lập tức cười nửa miệng: “À, vậy sao? Vậy không biết ba cô đã từng dạy cô rằng chẳng có người đàn ông nào đáng tin chưa nhỉ? Suy cho cùng, chỉ có mình mới bảo vệ được chính mình mà thôi.”

Dứt lời, cô ta nhìn Chu Dương đầy ẩn ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play