Rời khỏi khu dân cư, A Kỳ cuối cùng cũng thấy rõ chị gái trước mắt mình, lập tức hít hà một hơi, sao trên đời lại có người đẹp như vậy chứ.

Sau đó, ánh mắt anh ấy rơi vào thùng mì gói trên tay Nghê Miểu.

“Đại sư à, thùng mì gói này của cô... hình như quá hạn sử dụng rồi...” A Kỳ cẩn thận nói: “Không chỉ vậy, còn đã qua hạn những hai năm.”

Tay Nghê Miểu cầm thùng mì gói khựng lại, mặt hơi đen, yên lặng gạch một nét bút cho nữ quỷ trong lòng.

Hứa Mãn Điền giống như trước đây, sau khi xử lý mọi việc trong thư phòng xong thì sớm về phòng nghỉ ngơi. Tuổi ngày càng lớn, tinh lực của gã không thể so với trước nữa.

Vừa mới ra khỏi phòng tắm, bước đến mép giường, gã đã nhìn thấy trên giường có một bóng người, gã hơi kinh ngạc, bởi vì lớn tuổi, gã đã mấy năm chia giường ngủ với vợ rồi.

“Sao hôm nay lại qua đây ngủ thế?” Hứa Mãn Điền cười hỏi một câu.

Nhưng người trên giường lại không trả lời, thoạt nhìn như đã ngủ rồi.

Hứa Mãn Điền yên lặng trèo lên giường từ bên đầu kia. Người trên giường đưa lưng về phía gã đang mặc một chiếc váy trắng hai dây, lộ ra da thịt nõn nà, nhìn qua giống như thiếu nữ mười sáu, Hứa Mãn Điền bỗng chốc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Gã không kìm được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai mượt mà của đối phương, xúc cảm lạnh lẽo mát mẻ.

“Sao lại lạnh như vậy chứ.” Hứa Mãn Điền đắp chăn lên cho vợ.

Bỗng người trước mặt gã động đậy.

Từ từ quay đầu lại, Hứa Mãn Điền nhìn thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cả đời này gã có rất nhiều tình nhân, nhưng người khiến gã không thể quên được chỉ có Điền Quyên, người phụ nữ bị gã đích thân giết chết.

“Đã lâu không gặp.” Người phụ nữ nghiến từng chữ một, vừa dứt lời, ngũ quan cô ấy lập tức chảy ra máu tươi.

Hình ảnh vô cùng đáng sợ, khiến Hứa Mãn Điền không tự chủ được nhớ tới ngày hôm đó, khi một sinh mạng sống sờ sờ dần xói mòn trong tay gã.

Gã không kìm được sợ hãi lập tức lùi ra phía sau vài bước, ngã từ trên giường xuống.

Chờ gã mở mắt ra, bên cạnh nào còn nữ quỷ máu tươi chảy ròng.

Gã cũng không còn can đảm tiếp tục ở lại căn phòng này nữa. Thay quần áo, gã lập tức lái xe đi tới nhà tình nhân. Lúc này tình nhân đã ngủ rồi, cô ta mặc váy hai dây mỏng manh ra mở cửa. Hứa Mãn Điền đã lâu không tới, ngoại trừ lớn tuổi muốn tu thân dưỡng tính, còn bởi vì người gã bao dưỡng bên ngoài là một nữ sinh viên hai mươi tuổi, toàn thân đầy collagen và hơi thở thanh xuân. So với tình nhân thì bà thím trung niên đương nhiên không bằng.

Vui sướng trong mắt tình nhân không giống giả vờ, khiến gã rất kiêu ngạo, cơn ác mộng mới nãy cũng bị gã vứt ra sau đầu, ôm tình nhân lập tức quay về phòng.

Phiên vân phúc vũ một hồi, gã cúi xuống hôn, gương mặt tình nhân lại biến thành một gương mặt xanh lơ phủ kín máu me đỏ tươi.

Gã sợ tới mức xoay người xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Lúc này ảo giác trước mắt lại không hề biến mất, gã chỉ có thể nhìn kẻ đến từ ác mộng như một con người đi chân trần xuống đất, từng bước một đi về phía gã...



Lúc này Nghê Miểu đang ngồi trong một quán thịt xiên nướng, những xiên thịt rắc đầy thì là và ớt bột rất hợp khẩu vị của cô, cho dù không thể ăn no, nhưng đồ ăn của con người vẫn có thể khiến thể xác và tinh thần của cô sung sướng.

A Kỳ đưa cô tới một tiệm trong phố ăn vặt, ở đây nơi nơi tràn ngập khói dầu, còn có thể nghe thấy vô số loại tiếng hét to nhỏ, tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Anh ấy vốn còn hơi thấp thỏm, lo tiên nữ như đại sư ăn không quen kiểu đồ ăn này nhưng lương tháng này của anh ấy còn chưa tới.

Không ngờ tới đại sư không chỉ hài lòng mà nhìn qua còn có vẻ rất thích, hòn đá trong lòng A Kỳ cuối cùng cũng buông xuống được.

Hiện giờ điện thoại cũng đã khôi phục tín hiệu, anh ấy bèn online lên báo bình an với đám bạn trên mạng.

Đối mặt với vô số tin nhắn quan tâm và thăm hỏi, A Kỳ đều lấy cớ có lệ cho xong, dù gì thì mấy chuyện ma quỷ này thật sự quá mức ly kỳ, tốt nhất không nên nói rõ khiến mọi người khủng hoảng.

A Kỳ lại lần nữa cảm ơn ơn cứu mạng của Nghê Miểu. Nghê Miểu đầy miệng thịt xua tay.

A Kỳ vốn có tâm tư ôm đùi người ta, dù sao thì một thân một mình tuy kiếm tiền nhanh nhưng cũng hàm chứa nhiều nguy hiểm. Anh ấy từng có một người đồng hành, cũng xem như là đàn anh, người anh đó đi thăm dò một toà cao ốc bỏ hoang được gọi là toà nhà tự sát. Khi người anh đó phát sóng trực tiếp không hiểu sao bỗng dưng bị ngắt giữa chừng, sau đó người cũng biến mất, chờ tới lúc người ta phát hiện ra thì người anh đó đã nhảy từ trên mái nhà xuống. Không một ai biết rõ người anh đó đã gặp phải chuyện gì trong toà cao ốc, chuyện này tuy không lộ ra bên ngoài nhưng A Kỳ vẫn nắm được một ít thông tin qua miệng người khác.

Anh ấy vốn rất chú ý chọn nơi để phát sóng trực tiếp, cô gắng chọn những nơi không có nguy hiểm, ai ngờ lần này suýt nữa đã không về được.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, A Kỳ nghĩ mà sợ.

Cho nên, nếu có thể kết giao với một vị đại sư, đối với anh ấy mà nói giống như có được rơm rạ cứu mạng vậy.

Cuối cùng A Kỳ như nguyện lấy được số điện thoại của đại sư.

Ngày hôm sau, Nghê Miểu đánh một giấc tới thẳng lúc trời gần tối, hoàng hôn bên ngoài nhuộm cả không trung thành một màu cam ấm áp. Cô làm theo ký ức của nguyên chủ, lấy điện thoại ra gọi một phần cơm hộp, rồi lại lần nữa cảm khái thế giới hiện đại đúng là tiện thật.

Cơm hộp còn chưa được giao tới, Nghê Miểu đã chờ được một vị khách không mời mà đến, hơn nữa còn bay từ cửa sổ vào.

Điền Quyên rất ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên thảm, mặt cô ấy đã khôi phục vẻ thanh tú vốn có, chẳng qua phiếm một màu xanh lơ không bình thường.

Nghê Miểu lướt điện thoại xem, một cái hot search khiến phần mềm app suýt thì tê liệt.

Mấy cái tít vừa bạo vừa giật gân trên đầu bài vô cùng rõ ràng rành mạch: Vạch trần bộ mặt thật của “người lương thiện”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play