Đúng lúc này A Kỳ đang vặn chai nước khoáng uống một ngụm, lập tức phun ra toàn bộ.
“Không phải anh là chủ kênh phát sóng trực tiếp về chủ đề tâm linh huyền học gì đó sao? Sao lại chuyện bé xé ra to thế?” Nghê Miểu lấy làm lạ nhìn anh ấy một cái.
A Kỳ khóc không ra nước mắt, anh ấy chỉ là một người bình thường, phát sóng trực tiếp chủ đề ma quái chỉ là mánh lới thôi, đa số đều chọn những nơi có tiếng mà không có miếng, vốn chẳng thể nào gặp được chuyện như ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên anh ấy gặp phải thứ này, sao có thể không sợ cho được chứ...
Không gian đen nhánh của căn phòng 404 lúc này giống như một chiếc miệng rộng của con quái thú, khiến lòng anh ấy run rẩy.
A Kỳ muốn rời đi, nhưng khi nhìn tới hàng hiên, lại cảm thấy nơi bóng tối ấy như có thứ gì đó đang chờ anh ấy. Nghê Miểu nhìn ra sự lo sợ của anh ấy, lại thấy chuyến này thu hoạch của mình cũng không lớn, cô bèn quyết định cùng rời khỏi đây với anh ấy.
Thấy bọn họ rời đi, nữ quỷ váy đỏ nhô đầu ra khỏi cửa phòng 404, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng đi rồi. Cô ấy vốn du đãng ở nơi này đã lâu, Nghê Miểu đột nhiên xuất hiện còn nhìn con quỷ là cô ấy chảy nước miếng không ngừng, đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, cô ấy không thể không giao ra mì gói mà mình trân quý đã nhiều năm đổi lấy một con đường sống.
Thùng mì gói này là lần trước cô ấy dọa chạy mấy con người nên cướp được, cho dù không thể ăn, nhưng giữ lại ngửi hương vị cũng tốt.
Có đại sư bên người, A Kỳ an tâm hơn nhiều.
Hai người vừa đi vừa nghe A Kỳ lải nhải nói về chuyện xưa của nơi này.
Nghê Miểu cau mày nghe xong, cô ấy lại biết một câu chuyện khác.
Khi nữ quỷ và thương nhân quen nhau, cô ấy cũng không biết gã đã có vợ, dưới những lời ngon ngọt của tên đàn ông, cô ấy dần dần đắm chìm vào trong bể tình. Không lâu sau đó, cô ấy phát hiện mình có thai, lúc ấy nữ quỷ vô cùng vui vẻ, hơn nữa còn chia sẻ với thương nhân niềm vui sướng này, muốn đưa thương nhân về nhà gặp ba mẹ, sớm ngày định ra chuyện hôn nhân.
Nhưng gã thương nhân lại không muốn có đứa bé này, vợ gã đã sinh cho gã hai trai một gái. Vả lại, gã được như ngày hôm nay đều là dựa vào nhà vợ trợ giúp. Gã thương nhân là một người rất thực tế, không thể nào vì mới mẻ nhất thời mà từ bỏ tiền đồ của mình.
Thế là gã bèn dỗ dành nữ quỷ, lấy sự nghiệp chưa ổn định làm cái cớ, bảo cô ấy phá thai. Nhưng đứa trẻ đã được hơn ba tháng, siêu âm ở bệnh viên B đã loáng thoáng thấy được hình người, nữ quỷ đương nhiên không chịu. Hai người nổi lên tranh chấp, gã thương nhân phất tay áo bỏ đi.
Bởi vì nữ quỷ chấp mê bất ngộ, vợ gã đã bắt đầu hoài nghi, lòng thương nhân bắt đầu tích tụ phiền muộn, một độc kế từ đó dần hình thành trong đầu gã.
Gã giả vờ tới cửa xin lỗi, nhân dịp nữ quỷ không đề phòng mà giết chết cô ấy trong bồn tắm, cũng tạo ra hiện trường giả là nữ quỷ tự sát, còn dùng điện thoại của nữ quỷ nhắn tin cho mình.
Bởi vì là tin nhắn của kẻ thứ ba uy hiếp người chồng li hôn nên chuyện này đã nhanh chóng bị truyền thông nắm được, rồi được đưa lên báo với một tiêu đề khá là táo bạo, thu hút sự chú ý của không ít người. Gã thương nhân cũng đứng trước mặt vợ ụp cái nồi to này lên đầu nữ quỷ, nói là cô ấy dụ dỗ gã, quỳ xin lỗi rồi còn bảo đảm, sau đó lại tiêu tiền khơi thông quan hệ, chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì.
Nghe xong câu chuyện này, A Kỳ cảm thấy gã thương nhân quả nhiên là kẻ không ra gì, bây giờ thỉnh thoảng còn nhìn thấy gã trên TV, bởi vì hàng năm làm từ thiện, còn được nhiều người gọi là người lương thiện. Hiện giờ A Kỳ chỉ cảm thấy cách gọi này châm chọc biết bao.
Năm đó chuyện này thật sự rất ầm ĩ, ba mẹ A Kỳ đều có nghe nói, đôi lúc còn thấy trên TV, nhìn gã thương nhân ra vẻ đạo mạo còn cảm thán về sinh mạng tuổi trẻ mất đi trong khu dân cư đó.
“Vậy tên đó cứ thế trốn thoát được khỏi chế tài, ung dung ở ngoài vòng pháp luật hay sao?” A Kỳ căm giận hỏi.
“Anh có từng nghe một câu, thiện có thiên báo, ác có ác báo chưa?” Giọng của Nghê Miểu bình bình đạm đạm.
Nữ quỷ váy đỏ đang ngồi trên tầng cao nhất của khu dân cư ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, bỗng nhiên cảm thấy cấm chế trên người mình không còn nữa, cô ấy thử vươn tay, phía ngoài khu dân cư đã không còn lớp rào mỏng ngăn cô ấy rời khỏi đây nữa. Lòng cô ấy vô cùng vui vẻ.
“Thùng mì gói này tôi rất thích, đây xem như là thù lao cho cô, dọa qua loa một tí là được rồi, đừng có làm ra mạng người, nếu không...”
Bên tai truyền đến thanh âm của Nghê Miểu, nghe thấy hai chữ cuối cùng, nữ quỷ theo bản xạ rùng mình một cái.