Xe ngựa vừa về tới kinh thành đã được Tiêu Diệp và Tiêu Khương đón vào cung. Suốt chặng đường đi Tiêu Khương không ngừng trêu chọc nàng, đến khi đến đại điện thấy Từ Đức Uy an ổn trên cao nàng mới không phục hành lễ.

Nhưng câu đầu tiên nàng nghe được lại là hôn sự của hai người đã được định vào ba ngày nữa, nghe đâu là ngày hoàng đạo và được chọn lựa kĩ càng.

Rõ ràng là nàng mới nhận chỉ cách đây không lâu vậy mà đã có ngày thành thân, hiệu xuất làm việc của người cổ đại thật đáng nể.

Mặt nàng đỏ lên, hận không thể lập tức chui xuống đất. Không được, phải Lạnh lùng bình tĩnh, tạo nét một chút, không được đồng ý dễ dàng như vậy. Nàng còn đang giận bọn họ

- Trẫm và Thừa tướng đại nhân đã xem qua và đã đồng ý rồi.

Ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn sang phụ thân nàng, ông quay mặt sang một bên né tránh ánh mắt nàng.

- Hoàng thượng, vậy còn tàn dư của Tạ Thành thì sao?

- Tiêu bổ khoái yên tâm, Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn của trẫm không phải nơi để ngủ, cũng không phải để trưng và dĩ nhiên Sở quốc không thiếu người nhận trọng trách này.

Buổi diện kiến cưa vậy mà kết thúc, nàng theo chân Tiêu Diệp trở về phủ. Trong phủ vốn đã náo nhiệt nay lại càng náo nhiệt hơn. Bọn họ thay nhau chuẩn bị của hồi môn cho nàng, đến một nha hoàn tưới cây cũng nỏ vào chiếc trâm nhỏ.

Nàng bị xoay đến chóng mặt, lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, người đến là công công tổng quản sau lưng ông lại là Vô Ảnh và Trương Khải ông đưa tờ giấy gì đấy cho phụ thân nàng và sau đó là hàng loạt rương gỗ màu đỏ được khiêng vào thoáng chốc đã đầy cả một sân.

Từ Khải Tuyên lúc này theo sau đoàn người bước vào, hắn đến bên cạnh nàng liếc nhìn sân nhà nàng vẻ mặt thỏa mãn.

- Tiêu Ân nàng có thấy còn thiếu thứ gì không bổn vương sẽ đặc biệt căn dặn hạ nhân chuẩn bị.

Tiêu Ân cười gượng vài tiếng.

- Vương gia, chàng thấy sân nhà ta còn chỗ cho chàng để thêm à.

Từ Khải Tuyên làm gương mặt ngây thơ nhưng gợi đòn nhìn nàng.

- Vậy sao, sao bổn vương lại thấy còn rất nhiều chỗ trống?

- Chàng đừng nghĩ mình là vương gia lại có thể tùy tiện như vậy. Mau về phủ của chàng đi.

Tiêu Ân không lưu tình mà đuổi hắn đi. Ánh mắt không tình nguyện của hắn lại nhìn nàng, ai có mà ngờ Tấn Vương cao cao tại thượng giờ như một đứa trẻ. Hắn vừa đi được vài bước đã quay lại ôm chầm lấy nàng, còn công khai hôn nàng trước ánh mắt của chúng nhân trong phủ. Phụ thân, mẫu thân, đại ca, đại tẩu, công công, Vô Ảnh, Trương Khải. Bảy người mười bốn con mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc chưa tính đến gia nhân trong phủ và thị vệ hoàng cung, Tiêu Ân thoáng chốc mặt đã đỏ tận mang tai. Tất cả là tại hắn nàng hiện tại không gặp được người ngoài, Từ Khải Tuyên nhỏ giọng bên tai nàng.

- Đợi ta.

- Ta đợi chàng.

Nàng nhu thuận mà đồng ý với hắn, Từ Khải Tuyên có đáp án hắn muốn nên đã quay người rời đi, Vô Ảnh và Trương Khải cũng bội vàng theo sau. Công công tổng quản cúi người chào phụ thân nàng cong cũng rời đi, nàng còn thấy rõ ràng là họ đang cố gắng nhịn cười, mọi người vừa rời đi nàng cũng định trở về phòng thì quay lại đã bắt gặp ánh mắt xấu xa đầy ẩn ý của mọi người đang nhìn nàng không chớp mắt khiến nàng không khỏi chột dạ.

- Con…con…còn chút việc phải làm nên về phòng trước nha.

Tiêu Ân vừa cúi đầu định rời đi thì đã nghe mẫu thân nàng nhắc nhở.

- Bên đó là nhà xí, phòng con ở hướng đối diện. Cẩn thận lại bị kẻ xấu lừa gạt đấy, đến lúc đó đừng bảo bọn ta không nhắc nha.

- Muội phu nên cẩn thận côn trùng dạo này nhiều lắm. Bị cắn là sưng mấy ngày như miệng muội vậy đấy.

Tiêu Ân vừa rời đi cả đại sảnh vang lên tiếng cười lớn Tiêu Diệp lắc đầu vào trong còn Tiêu Khương và mẫu thân nàng ở lại kiểm tra của hồi môn một lần nữa. Nàng vừa về tới phòng đã tung chăn chui vào đấy không chịu ra. Dù cho có nha hoàn vào gọi mấy lần, đến khi trời tối nha hoàn mang cơm lên nàng mới mò ra khỏi phòng.

Không để nàng thất vọng, ngay hôm sau từ đầu ngõ đến cuối ngõ tiếng đồn đã vang xa không ít. Tấn Vương gia vì vương phi mà vung tiền như nước còn rước nàng bằng vạn dặm hồng trang. Tấn vương gia công khai giữa đại sảnh mà hôn vương phi. Tấn vương phi chính là Tiêu tiểu thư nhà thừa tướng còn là người có danh độc phụ kinh thành. Dân chúng tiếc thương cho Vương gia của họ có người còn nghi ngờ Tiêu Ân nàng dùng tà vật câu dẫn Từ Khải Tuyên.

Hoàng thượng cực kì quan tâm đến việc này đã sớm cử người của Cẩm Y Vệ, Lục Phiến Môn và Cấm Vệ quân vừa đảm bảo trị an vừa dẹp mọi tin đồn thất thiệt về nàng. Hắn ban ra một đạo thánh chỉ ai dám nói không tốt về nàng liền tru di tam tộc riêng việc nàng bị cưỡng hôn ờ đại sảnh thì lại lệnh cho mọi người tích cực kể ở các trà lâu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play