Dọc đường đi vì thân thể của Từ Khải Tuyên không khỏe nên mọi người phải ngồi xe ngựa, lúc Tiêu Ân đang thao thao bất tuyệt tìm thuốc cho Từ Khải Tuyên thì Lục Ngọc lại lên tiếng.
- Tiêu nha đầu hắn là bị trúng độc chứ không bị liệt, ta có thể đảm bảo tứ chi hắn hoàn toàn khỏe mạnh, các ngươi đừng có vô tư như chốn không người được không?
- Sư phụ, đây không phải là cảnh mọi người muốn thấy sao, Tấn Vương lại nói đến ngài cũng quá không thương chính bản thân mình rồi, cho dù là đi đánh giặc thì cũng không thể lơ là để trúng ngũ liên hoa như vậy.
Nàng trưng ra bộ mặt tức giận, lớn giọng nói trách cứ Từ Khải Tuyên
- Tấn Vương ngài dung mạo tuấn mỹ, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nếu không cẩn thận làm dung mạo này bị hủy thì ta chẳng phải là bị lỗ lớn sao?
Ánh mắt của Từ Khải Tuyên ôn nhu, sủng nịch nhìn nàng, môi mỏng nhẹ cong, vui vẻ như trẻ nhỏ được cho kẹo.
- Được, bổn vương nhớ kỹ.
Tiêu Ân bị hắn làm cho thất thần thoáng chốc câm lặng, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, mặt đỏ lên tận mang tai, hốt hoảng dời ánh mắt, đúng là nàng không có khả năng phản kháng trước mỹ nam kế của hắn, nàng phải hít thở sâu mấy lần mới bình tĩnh, nói.
- Vương gia, hiện tại ta vẫn luôn có việc muốn nói với ngài.
Tiếng nói vừa cất lên đã bị cắt ngang bởi tiếng xé gió, ngay sau đó, vài mũi tên không biết từ đâu bay tới đột nhiên bắn vào trong xe ngựa, thoáng chốc mọi người đều vào trạng thái chiến đấu.
- Không lẽ gặp sát thủ.
Tất cả mọi người nghe câu đó liền quay sang nhìn Lục Ngọc, ông cũng nhanh chóng giải thích.
- Không phải của ta, ai đời đi ám sát khi đang trong xe như thế này chứ.
- Mau ra ngoài.
Từ Khải Tuyên ôm lấy eo nàng mà xông ra ngoài, nếu còn ở trong xe ngựa không khác gì nộp mạng sẵn cho bọn chúng.
- Vương gia, để ta, ngài không được dùng nội lực.
Tiêu Ân dùng giọng thấp nhất để nói với hắn, vỗ nhẹ lên vai hắn trấn an.
Bóng dáng nữ tử vừa chạm xuống đất, đã như gió lốc, nhanh chóng cầm kiếm tiến lên phía trước, vừa la hét
- Khốn khiếp, dám cắt lời lão nương.
Nàng vừa thuần thục chém bọn họ, bên này Lục Ngọc ra hiệu cho bọn họ đừng lên.
- Các ngươi không cần lên đâu, nha đầu đó đang bực trong người đấy bọn chúng không phải đối thủ của nó đâu.
- Ra là từ trước đến nay Tiêu Ân giấu thực lực.
- Không phải nó giấu đúng hơn là vì có ngươi nên nó trở nên lười biếng.
Câu nói của Lục Ngọc khiến mọi người cũng trở nên tò mò về thực lực của nàng mà cùng nhìn phía trước. Chỉ thấy bóng dáng của một người một kiếm, linh hoạt, tiêu sái vô cùng, từng kiếm điều đoạt mạng. Vô Ảnh lúc này mới xuất hiện đứng bên cạnh Từ Khải Tuyên nhanh chóng nói.
- Bộ dạng lúc này của vương phi cũng chính là bộ dạng sau khi vương gia rơi xuống vực trên đường từ huyện Ô Nhai hồi kinh. Chỉ có điều bộ dáng lúc này của vương phi không đáng sợ như lúc đấy, sát khí từ người vương phi lúc ấy vô cùng đáng sợ.
Mấy người chỉ trầm mặc không nói, Lục Ngọc vuốt râu, ông gật đầu hài lòng với Tiêu Ân. Đồ đệ duy nhất ông dạy dỗ ra nhất định phải có bản lĩnh nếu không lại khó ăn nói. Từ Khải Tuyên chăm chú nhìn nàng không biết lúc nhỏ nàng đã trải qua những gì để có thân thủ tốt như thế. Khi tên hắc y nhân cuối cùng được nàng giữ lại mạng Tiêu Ân lúc này mới dừng tay.
Liễu Khiêm cho người sang kiểm tra mấy cỗ thi thể và tên hắc y nhân còn lại. Từ Khải Tuyên đưa khăn tay cho nàng lau bớt vết máu trên mặt, tiện tay véo mặt nàng.
- Ra là Tiêu bổ khoái nàng trước giờ nghĩ dù trời có sập cũng có người chống đỡ nên xin ra lười biếng phải không?
- Á, đau…đau…vương gia nhẹ tay, chàng nghe ta giải thích mọi chuyện không như chàng nghĩ đâu, là cơ thể ta lúc đó không khỏe thường hay đau nhức.
Lục Ngọc và Liễu Khiêm chỉ hận chuyện không lớn đã bội bồi thêm vài câu.
- Nó sợ chết với việc nhiều nên mới không vào Cẩm Y Vệ đấy.
- Nha đầu này chuyên gia tìm những vụ án cần Cẩm Y vệ và Lục Phiến Môn phối hợp tra án để đẩy hết cho Cẩm Y Vệ còn nó thì trốn một góc ngủ đấy
- Hửm?
Từ Khải Tuyên lườm mắt sang nàng, Tiêu Ân vội rụt cổ lại né tránh.
- Vương gia ta bị oan chàng phải tin ta.
- Vậy vừa rồi ta thấy không phải thực lực của nàng vậy là gì?
- Ta… ta…là tổ tiên nhập. Chàng tin không?
- Nàng nói xem. Cẩm y vệ còn nhiều vụ án chưa giải quyết xong còn phiền Tiêu bổ khoái tra án. Và đặc biệt người đang bệnh là ta đây chỉ đi theo học hỏi mà thôi.
Từ Khải Tuyên dứt lời cũng níu vào cổ áo nàng kéo lên xe ngựa hắn cũng dở khóc dở cười không nghĩ đến nàng sẽ đưa ra lí do như vậy. Tiêu Ân bất lực đành đi theo hắn.
Sau khi trở lại Liễu Khiêm cũng nhanh chóng nói qua, bọn chúng là tàn dư của Tạ Thành và Kim quốc còn có cả quan lại trong triều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT