Ngô Cương nghiêng đầu nhìn Lưu Hiểu Hiểu, sau đó lại quay sang nhìn Đổng Tiêu, thầm nghĩ [Sao cậu lại cảm ơn tôi, lẽ ra cậu phải cảm ơn Đổng Tiêu đã ở bên cậu cho cậu động lực], anh cười nói: “Có phải cậu cảm ơn sai người rồi không?”
“Không, tôi cảm ơn cậu. Chính tai tôi nghe được người anh rể tôi thân nhất trong số các anh rể của tôi, đã rất hào hứng gọi tên cô nữ sinh khác, còn cổ vũ cô ta cố lên, tôi bực mình nên mới lao nhanh về phía trước.” Lưu Hiểu Hiểu nói.
Ồ, ra là thế.
“Chẳng qua cậu ấy hùa theo các bạn nam trong trong lớp cổ vũ bạn nữ lớp mình cố gắng thôi, chứ trong lòng cậu thật ra muốn cổ vũ cậu.” Nghe thấy Lưu Hiểu thẳng thắng trình bày cảm xúc, Chu Ký bèn lên tiếng giải vây tình thế.
Cậu cứ bao che cho cậu ấy.
“Chỉ có vợ tôi hiểu tôi thôi, trong lòng tôi thật sự muốn cổ vũ Lưu Hiểu Hiểu.” Ngô Cương cảm động trước lời nói của cô, vô tình thốt ra từ nhạy cảm.
Biết bản thân đã lỡ miệng, Ngô Cương vội vàng nhìn Chu Ký, sau đó liếc quanh một vòng xem có bạn học nào nghe thấy không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT