Lúc này toàn trường đứng hình yên lặng như tờ, chỉ có Tư Việt là còn lý trí, quả quyết kéo Ninh Tùy đến phòng y tế.
Lâm Kế Hành chậm nữa nhịp cũng phản ứng lại, nhặt đồ vật dưới đất lên đuổi theo sau.
Bọn họ không phải là người duy nhất nháo họa sát thân vào ngày đầu tiên, trong phòng y tế còn có người khác, người nọ ngồi trên giường chân đầy máu, hiệu ứng thị giác hết sức khoa trương. Ngược lại Ninh Tùy chỉ bị vỡ mạch máu trong mũi, tuy chảy máu nhưng cũng không có gì nghiêm trọng.
Bác sĩ ở trường ngay cả liếc mắt cũng không cho cậu một cái, chỉ tranh thủ đưa tay sờ sờ sống mũi của Ninh Tùy, liền trực tiếp kêu cậu đi vỗ nước lạnh.
Vì vậy Ninh Tùy lại bị Tư Việt kéo đến bồn rửa tay, mở khóa vòi nước hướng về phía trán và gáy của cậu chính là một bộ Giáng long thập bát chưởng, đem Ninh Tùy vỗ đến không ngừng gật đầu, tuyến thể ẩn núp dưới da cũng theo đó giật giật, giống như Tư Việt vỗ không phải là nước lạnh mà dường như là thuốc kích thích tuyến thể.
"Tốt lắm, không sao rồi." Tư Việt thấy máu mũi dừng lại, một tay vẫn đặt ở trên cổ Ninh Tùy cố định lại đầu của cậu, một tay còn lại giúp cậu lau nước và vết máu trên mặt.
Bác sĩ nhìn Tư Việt một cái, tiếp tục cúi đầu xử lý vết thương cho người bị thương trên giường, thuận miệng nói dông dài đôi câu: "Giữa các bạn học chung lớp vẫn phải yêu thương lẫn nhau mà, các cậu là Alpha đừng ỷ vào sức lực lớn thì có thể tùy ý bắt nạt người khác, bây giờ còn chưa chính thức vào học đâu, cậu nhìn đi người thì gãy chân người thì gãy mũi, thật là."
Tư Việt không lên tiếng, Ninh Tùy vừa định giải thích, Lâm Kế Hành liền chạy lên nhận cái nồi này: "Thầy, em sai rồi, nhưng mà em không có bắt nạt cậu ấy, là do em không thấy đường đụng phải."
"Lần tới nếu không nhìn đường thì cậu cứ đụng vào tường đi, đừng kéo chúng tôi chịu tội thay a." Ninh Tùy nói một câu đùa giỡn, Tư Việt đang vốc nước cho cậu rửa mặt, nước máy nhân cơ hội chảy vào trong miệng cậu, Ninh Tùy không để ý trực tiếp uống gần nửa miệng, trong nước còn trộn không ít mùi máu tanh.
"Đừng nói chuyện." Lòng bàn tay Tư Việt vừa lau sạch một vết máu bên má Ninh Tùy, chút nước lạnh còn lại đã bị nhiệt độ bốc hơi, cảm giác vuốt ve làn da quá rõ ràng, mặt Ninh Tùy nóng lên, giãy ra khỏi khuỷu tay anh như một phản xạ có điều kiện: "Được rồi, để tôi tự rửa."
Cậu không cho Tư Việt có cơ hội nói chuyện, trực tiếp đem nửa cái đầu của mình vùi vào trong nước, Tư Việt thấy vậy, lau sạch tay bị ướt, xoay người cầm lấy giấy và bút Lâm Kế Hành nhặt được.
Cho đến khi nhiệt độ trên mặt đã tiêu tan, Ninh Tùy mới dám ngẩng đầu lên, khách khí nói một câu: "Cám ơn."
"Không chảy nữa?" Lâm Kế Hành cũng tiến tới quan tâm người bị thương, "Cái đó, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý."
Ninh Tùy kéo vạt áo lên lau mặt: "Tôi cũng không có chuyện gì."
Ánh mắt của Tư Việt chạm vào đuôi mi đen nhánh ẩm ướt của cậu rồi rời đi: "Vậy chúng ta đi ăn cơm đi."
Ninh Tùy thấy tay anh còn cầm bản kiểm điểm kia của mình, bèn nói: "Bản kiểm điểm này để tôi tự nộp đi, không làm phiền cậu đi nhiều một chuyến."
Tư Việt trực tiếp đem giấy bỏ vào trong túi, xoay người rời đi: "Không có gì, tôi vừa vặn có chuyện cần đi hỏi thầy, tiện đường mà thôi."
Lâm Kế Hành theo sau Tư Việt ra khỏi phòng y tế, nhìn chằm chằm miệng túi của anh mặt đầy buồn bực: "Cái gì mà bản kiểm điểm? Danh sách trốn học ngày hôm qua tôi không có báo cáo lên mà."
Tư Việt một tay đặt trong túi, bóp tờ giấy kia một cái, nhàn nhạt nói: "Kiểm điểm một chuyện khác."
"Chuyện gì?" Lâm Kế Hành suy nghĩ trong đầu, cậu ấy phạm tội gì mà tôi làm lớp trưởng cũng không biết?
"Chút chuyện nhỏ" Tư Việt liếc nhìn hắn một cái, tỉnh bơ lén đổi đề tài, "Không bằng ông, mượn đao giết người đem bạn học vào phòng cứu thương, bản lĩnh rất lớn a."
Lâm Kế hành và Tư Việt là bạn thân, đối với anh hiểu rất rõ, vừa nghe giọng lạnh nhạt là biết anh mất hứng, lập tức giơ tay bảo đảm: "Tôi sẽ không gây sự với ông nữa! Tôi thật sự không thấy cậu ấy, lúc đó nhiều người như vậy, ông lại che hết cậu ấy, tôi chỉ muốn đùa ông, không chú ý."
Dòng suy nghĩ của Lâm Kế Hành đi chệch, hoàn toàn quên truy cứu tại sao Ninh Tùy phải viết bản kiểm điểm, Tư Việt đạt được mục đích, thu bản lĩnh: "Đi, đi ăn cơm."
"Không phải ông vừa nói phải đi tới văn phòng tìm thầy giáo sao?" Lâm Kế Hành có chút không theo kịp suy nghĩ của anh.
Tư Việt híp mắt thích ứng với ánh sáng mặt trời chói chang trên đầu: "Giờ này thầy cũng đi ăn cơm, buổi chiều tôi lại trở lại."
"Há, vậy cũng được." Nhắc đến ăn cơm, Lâm Kế Hành tức khắc nhảy tung tăng, không được mấy bước đã vượt qua Tư Việt đi về phía trước.
Tư Việt quay đầu nhìn tấm rèm che nửa của sổ thủy tinh của phòng y tế, lau đi hơi ẩm còn sót lại trên đầu ngón tay nhấc chân đuổi theo.
Ninh Tùy ra khỏi phòng y tế sau năm phút, quần áo bị nước văng ướt đã được mặt trời gay gắt hong khô, nhưng vết máu còn sót lại không có cách nào bị ánh mắt trời phân hủy được, cậu sợ gặp phải mấy lời chào hỏi thăm thân thiết của các thầy cô trong trường, không còn cách nào khác hơn là vội vàng chạy về nhà thay quần áo, cho tới thi buổi chiều lại đi vào sân.
Hai ngày thi thoáng cái đã qua, trường học đại phát từ bi, thông báo tối nay không cần tự học buổi tối, gần như là chân trước vừa mới nộp bài thi, chân sau Ngôn Tụng liền đem Ninh Tùy từ trong phòng thi lôi thẳng đến cổng trường.
Thành tích Ngôn Tụng không tốt lắm, không tới một tháng nghỉ hè đã bị ấn trên đầu bốn năm lớp bổ túc, kì thi đầu tiên của học kì là thời điểm kiểm tra kết quả, cho nên hai ngày nay hắn bị cha mẹ quản rất chặt, thật vất vả mới thi thử xong, cuối cùng có thể thở ra một hơi, từ lúc bắt đầu gặp mặt miệng Ngôn Tụng nói không ngừng.
"Anh, mời em ăn cơm đi! Mẹ em giữ hết tiền của em, bây giờ một xu em cũng không còn, không phải là bắt em về nhà ăn sao! Tại sao bà ấy lại không học hỏi chú nhiều một chút chứ, ngày nào cũng quản em không được làm việc này việc kia, em phiền muốn chết!"
Ngôn Tụng nắm bả vai Ninh Tùy lắc tới lắc lui, Ninh Tùy tức giận đẩy hai cái móng heo của hắn ra, theo thói quen dùng khủy tay đánh vào ngực hắn: "Cho dù đổi thành ba tao, thì cũng phải xem lại mày. Lần trước cúp học bị thầy tìm đến tận cửa, chưa được bao lâu, lại muốn trốn tiết chơi game, mày cũng thật xứng đáng với phong bì đỏ mà mẹ mày đưa cho thầy dạy bổ túc."
Ngôn Tụng che ngực khoa trương "Ngao" một tiếng, lại nữa thật nữa giả thử dò xét nói: "Lỡ như trò chơi đánh xong không đã ghiền, đánh lại lần nữa thì sao?"
"Vậy mày cứ từ từ mà đánh" Ninh Tùy xoay người rời đi "Tao về nhà ăn cơm, chết đói mình mày thôi."
" Đừng, đừng, đừng anh" Ngôn Tụng hết sức không khí phách cúi đầu trước món lẩu, trên môi nở nụ cười nịnh nọt "Tụi mình qua đó nhanh lên, nếu không lát nữa nhiều người, phải xếp hàng lâu lắm á"
Ninh Tùy lấy điện thoại di động ra bắt đầu đón xe: "Đi quán nào?"
"Tới quán bên cạnh tiệm cà phê internet Lam Hồ"
Ninh Tùy lườm hắn một cái: "Nói thật đi, mày muốn đi ăn lẩu hay đi chơi game?"
"Đừng dễ tức giận như vậy mà, mua một tặng một có được không?"
Hai anh em lôi kéo đùa giỡn đều không có để ý nhìn đường, trước cổng trường người đông như dệt cửi, vừa xoay người lại không cẩn thận đụng trúng một người. Ngày hôm qua Ninh Tùy bị đụng phải một lần, lúc này liền phản ứng nhanh chóng kéo đối phương một cái, Ngôn Tụng cũng theo sát đỡ bả vai nữ sinh, lúc này mới khiến cô không bị ngã xuống.
Đó là một cô gái Omega buộc tóc đuôi ngựa, hai người đang định nói xin lỗi, khóe miệng cô bé cử động, nói khóc liền khóc lên.
Ninh Tùy: "???"
Nữ sinh kia vừa khóc vừa nói với bọn họ một cách đáng thương: "Các cậu có thể giúp tôi một chuyện được không a, đừng để anh ta bắt tôi đi có được không, tôi không quen biết người này, không biết tại sao anh ta cứ bám lấy tôi!"
Ai có thể từ chối một cô gái Omega đáng thương như vậy chứ? Dưới tình huống này, nếu là một người đàng ông thì nên bảo vệ cô ấy!
Ninh Tùy đang định nói chuyện, nhưng trong nháy mắt, cậu nhìn ra kẻ quấy rối cô gái đang nói tới là ai, cậu lập tức buông lỏng tay.
Ngôn Tụng không chỉ buông tay mà còn lùi về sau một bước.
Cô gái: "..."
Ninh Tùy tận mắt nhìn sắc mặt nàng thay đổi, nhưng trong thời gian rất ngắn lại đè nén cảm xúc trong lòng, càng khóc thảm thiết hơn: "Xin các cậu giúp tôi một tay đi mà, anh ta chỉ có một người, chắc chắc không đánh lại hai cậu!"
Vì vậy Ninh Tùy cũng lui về sau một bước, vừa lùi vừa cười nhe răng với Lương Hạo Dương đang tiến tới, tỏ vẻ mình hoàn toàn không có ý xấu: "Giáo bá* hảo."
* Giáo bá: đánh nhau giỏi, đại ca đánh nhau, trùm trường.
Biết không còn hy vọng, cô liền lành làm gáo vỡ làm mui* trừng mắt lên: "Các cậu không phải là Alpha sao! Tại sao lại nhát gan như vậy! Giáo bá thì thế nào, vì Omega xinh đẹp nên dùng một quyền xông lên đánh nát mặt hắn."
*lành làm gáo vỡ làm mui: Thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra, không làm được việc này thì dùng vào việc khác. Khéo lợi dụng tất cả, không bỏ phí gì, sao cũng được. Hoặc dùng trong việc thể hiện sự quyết liệt, kiên quyết làm đến cùng, không cần biết hậu quả thế nào.
Lời nói gay gắt như vậy lọt vào tai, Ninh Tùy kiềm chế trợn mắt: "Xin lỗi, tôi thực sự không phải là Alpha."
"Tụi tôi không sợ hắn, là sợ cô." Ngôn Tụng bổ thêm một đao.
Cô gái thở phì phò giậm chân một cái: "Tôi là một cô gái vô tội yếu đuối có thể ăn thịt cậu hả?"
Ninh Tùy vuốt ngón tay thoát khỏi app đón xe, mở phần máy ảnh bật camera trước, không nói hai lời trực tiếp đưa màn hình trước mặt cô gái.
Cô gái nhìn khuôn mặt dữ tợn của mình trên màn hình, tức khắc rơi vào trầm mặt.
"Cô gái, đừng ngu ngốc như vậy, trên đời này người tốt nhiều hơn người xấu, không phải kẻ bắt nạt nào cũng thích cưỡng đoạt nữ sinh." Ngôn Tụng lắc đầu một cái, thành khẩn nói: "Hơn nữa, dù có muốn thì chắc chắn là cưỡng đoạt anh tôi trước, tạm thời không tới lượt cô."
Ninh Tùy: "..."
Cậu hy vọng hắn bị người ngoài hành tinh bắt đi ngay lập tức.
Lương Hạo Dương vừa vặn đi tới nghe những lời này, tưởng rằng Ninh Tùy có ý với hắn, mặt đầy nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tôi không thích Beta, tôi không có ý với cậu, xin cậu cũng đừng có ý với tôi."
Ninh Tùy: "..."
Cậu hy vọng hai người bọn họ đều bị người ngoài hành tinh bắt đi.
Cô gái tại chỗ sống lại, thay đổi họng súng nhắm vào Lương Hạo Dương: "Đừng tự dát vàng lên mình nữa, người ta cũng không thèm khát anh."
Ninh Tùy nhìn từ trên xuống dưới cô gái này, có chút bối rối không biết mình đang đứng về phía nào.
Lương Hạo Dương một phát bắt được bím tóc đuôi ngựa của cô: "Anh cảnh cáo em, Lương Dương Dương, sáng nay ba đã nói, nếu em tiếp tục không trở về thì ba sẽ bắt em treo lên giá treo quần áo một đêm."
"Hai người là anh em?" Ninh Tùy kịp phản ứng, ngay sau đó không nhịn được hỏi nhiều một câu: "Vậy tối đó anh tìm Tư Việt làm gì?"
"Anh em của tôi thấy em gái tôi cùng hắn lôi lôi kéo kéo, tưởng rằng bọn họ có quan hệ gì đó" Lương Hạo Dương nói "Đó chỉ là hiểu lầm, tôi và cậu ta đã nói rõ với nhau rồi."
"Em biết tại sao ngay cả anh cũng có thể làm đại ca nhất trung rồi" xạ thủ Lương Dương Dương dỗi bất cứ ai cô ấy nhìn thấy: "Nhất trung căn bản là một nồi cải trắng hầm gà vô dụng! Thiệt thòi cho chị em tôi sùng bái Tư Việt muốn chết, không ngờ hắn lại vô tâm như vậy, một chút chuyện nhỏ cũng không chịu giúp! Còn cả hai người này" cô quay đầu lại nhìn chằm chằm, ngón tay hướng về Ninh Tùy và Ngôn Tụng rạch một cái, giống như trong game hoa quả ninja đem hai người bọn họ chém một đao "Ước gì có thể cách xa tôi tám thước!"
"Khi nào thì em mới có thể trưởng thành như anh vậy hả?" Lương Hạo Dương đối với em gái nhà mình rất là chê, "Tư Việt người ta cũng không biết em là ai, sao phải giúp em? Em tính tình trẻ con muốn yêu sớm, đi khắp nơi tìm người giả làm bạn trai, có phải trẻ con quá rồi không?"
Lương Dương Dương không giống những cô gái khác, chỉ số phản nghịch cực kì cao, từ nhỏ đã lập chí muốn so sánh với Lương Hạo Dương làm người ngạo mạn số một trong trường, nội quy trường không cho phép làm gì thì cô sẽ làm. Vốn dĩ cô tích lũy được hàng loạt thành tích như trốn học, đánh nhau, chống đối giáo viên, còn thiếu yêu sớm, kết quả vận may không đủ, vừa tiến tới đã bị lật xe ngay trước mặt Tư Việt, bây giờ lại bị anh trai chặn lại, không chỉ hạt giống yêu sớm bị một cước giẫm chết, mà khoảng thời gian trốn học vui vẻ cũng chấm dứt.
Lương tiểu thư vẫn muốn giãy giụa đến chết, không biết làm sao lấy trứng chọi đá, Lương Hạo Dương nắm lấy bím tóc của cô kéo đi.
"Tao còn tưởng là có câu chuyện cẩu huyết gì, sợ lần sau giáo bá sẽ dẫn người đến chặn tao, ai dè lại là cô tiểu thư kiêu ngạo lệch lạc" Ngôn Tụng nhìn bóng lưng hai người giống như chim ưng bắt gà con, hậu tri hậu giác nếm trải được mấy phần tiếc nuối, "Biết trước như vậy thì tao đã không buông tay, nói không chừng em gái Omega sẽ nhất kiến chung tình với tao."
"Sẽ không." Ninh Tùy tàn nhẫn ngắt lời hắn, giơ tay chuẩn bị đón xe, "Cô bé kia không giống người yêu cũ của mày..."
Đang nói nửa chừng, cậu đột nhiên nghe thấy một cái tên quên thuộc, theo bản năng ngừng nói theo giọng nói kia nhìn lại.
"Tư Việt cướp bạn gái của giáo bá...Thật mà, lúc nãy tôi đứng ở cổng trường, nghe thấy..."
"Giáo bá mắng bạn gái của hắn một trận rồi kéo đi, tôi đều nhìn thấy hết, tôi nói, cậu ta không phải là loại học sinh tốt gì mà!" Một nam sinh đang dựa lưng vào đèn đường gọi điện thoại, đè thấp giọng bên trong tràn đầy ác ý vặn vẹo: "Cái gì mà thần A chứ, còn không phải là ỷ vào nhà có tiền, thứ người như vậy đâu thể nào thật sự giữ mình trong sạch, chuyện riêng tư cũng thật là rối loạn!"
"...Phải không? Ha ha ha, tôi đã sớm biết rồi! Bạn tôi nói lúc còn học sơ trung* cậu ta thường xuyên nói dối, còn nói là mình cứu người —— cậu làm gì vậy!" Một ngón tay thon dài chợt vươn ra lấy điện htoaji di động của hắn, người nọ tứ giận quay đầu, thấy Ninh Tùy đang đứng sau lưng hắn, ba ngón tay cầm diện thoại di động quơ quơ, tự tiếu phi tiếu** nhìn hắn: "Vị bạn học này, cậu ở ban nào? Vào đoàn chưa? Có thuộc lòng bát vinh bát xỉ*** không?"
*Sơ trung=THCS ở Việt Nam, nên mình để là học cấp hai ^^.
**Tự tiếu phi tiếu: trông giống như đang cười, thực tế lại không phải.
***Luận thuyết xây dựng quan niệm vinh, nhục ngày nay của Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đang gây tiếng vang mạnh mẽ trong toàn xã hội Trung Quốc. "Bát vinh, bát xỉ" đã nhanh chóng tạo được tiếng nói chung từ các tầng lớp xã hội ở Trung Quốc.
Đó là "Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục".
"Con mẹ nó mày có bệnh hả?" Người nọ hùng hùng hổ hổ động thủ, một tay hắn chụp vào điện thoại di động, một tay khác nắm thành quyền hướng thẳng vào mặt Ninh Tùy, "Đừng đứng trước mặt ông phát điên! Không cho mày chút dạy dỗ mày hoàn..."
Ninh Tùy đem điện thoại di động ném cho Ngôn Tụng, vẻ mặt lạnh lùng bước tới, dùng lòng bàn tay chặn lại trở tay nhấn một cái, trong nháy mắt đem cánh tay của đối phương khóa kín, sau đó túm người kia xoay về phía mình và lên gối, đem những câu chửi thề trong miệng của hắn chưa thành lời trực tiếp đánh thành những tiếng gào lên đau đớn, tất cả động tác làm liền một mạch nước chảy mây trôi, gần như mang theo chút cảnh đẹp ý vui*.
*vui tai vui mắt.
Thấy người kia đỏ mặt cuộn người thành con tôm không dám động đậy, Ninh Tùy mặt không thay đổi ngồi chồm hổm xuống lục trong cặp sách của hắn, hai ba lần liền tìm ra thẻ học sinh của hắn.
"Điện thoại di động này là cậu trộm được đúng không, trên người cậu thối hoắc mùi cá, nhưng trên này lại ghi là Omega mùi táo tây" người kia nhất thời trợn to hai mắt, Ninh Tùy lộ ra nụ cười hư tình giả ý, lấy thẻ học sinh và điện thoại kia cầm trong tay, "Tụi tôi giúp cậu trả lại cho người ta, bắt kẻ gian cầm tang vật mua một tặng một, không cần cảm ơn. Chờ đến trường mới, nhất định phải nhớ quy tắc ứng xử của học sinh trung học nha."
Trường nhất trung Nam Kì vô cùng coi trọng tố chất đạo đức của học sinh, đối với hành động ăn trộm hoàn toàn không dễ dàng tha thứ, một khi phát hiện lập tức đuổi học.
Người nọ không ngờ tới một trận nói cho sướng miệng này lại đổi lấy kết cục như vậy, cả người tê liệt ngồi dưới đất, bảo vệ ở cổng trường phát hiện có điều không đúng đi qua để kiểm tra tình hình, Ninh Tùy để cho bác bảo vệ thêm về thơ ca, lý tưởng nhân sinh với chàng trai lạc lối này, rồi xoay người đi đến phòng giáo vụ.
Ngôn Tụng tạm thời quên mất món lẩu yêu thích nhất của mình, tò mò đi theo.
Hắn nhìn chằm chằm vào cái điện thoại di động kia, muốn biết nó có mị lực gì mà khiến cho anh họ phá giới: "Anh, không phải anh thường không quản mấy chuyện này sao?"
Ninh Tùy trước giờ vẫn luôn độc lập tự chủ, không cầu người cũng không giúp người, những chuyện không liên quan tới mình đều lười liếc mắt nhìn.
Ninh Tùy búng ngón tay, theo bản năng dời tầm mắt đi chỗ khác, đồng thời ném điện thoại di động kia cho Ngôn Tụng: "Nghĩ gì vậy, tao chẳng qua là... ừm, báo ân."
Alpha vừa rồi thúi quá, khiến cậu muốn hắt hơi, ngay cả mùi soda cam trên người Ngôn Tụng cũng sắp ngửi không thấy.
"Báo ân? Mày biết Omega đó?" Ngôn Tụng hỏi.
Không quen biết, nhưng Ninh Tùy nói: "Đúng."
"Cho nên đây coi như là mày làm một lần..." Ngôn Tụng suy nghĩ một chút, xét thấy môn ngữ văn của hắn chưa bao giờ vượt quá sáu mươi điểm, cho nên chỉ có một câu chuyện báo ân mà hắn biết, "Ốc đồng cô nương*?"
*田螺姑娘 Ốc đồng cô nương. Mình tra trên gg thì đại loại như nàng tiên ốc báo ân vậy á.
Ninh Tùy còn đang suy nghĩ về những lời bôi nhọ Tư Việt mới vừa nghe được, âm thanh của Tư Việt vang lên sau đầu cậu, căn bản không nghe thấy, vì vậy cậu trả lời qua loa lấy lệ: "Không kém bao nhiêu đâu."
Cậu có chút phiền não và chột dạ, rất sợ Ngôn Tụng hỏi thêm gì nữa, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Hẹn với bọn họ vào tối mai? Đánh mấy trận?"
"Mười giờ tối mai" Ngôn Tụng nói "Năm trận thắng ba."
Đợi hai người dần dần đi xa, Lâm Kế Hành vây xem toàn bộ hành trình mới từ dưới gốc cây nhô ra, vừa dùng cùi chõ chọc Tư Việt vừa cười: "Hai người này buồn cười quá đi hahaha, còn ốc đồng cô nương, cậu ta muốn lấy thân báo đáp với người ta hả?"
Tư Việt lướt màn hình điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: "Được rồi, không liên quan đến chúng ta, mau đi thôi."
Lâm Kế Hành mặt đầy mờ mịt: "Hả? Đi đâu?"
Tư Việt nói: "Lương Hạo Dương hẹn tôi gặp mặt, không phải ông muốn đi xem sao?"
Lâm Kế Hành càng mờ mịt: "Không phải đã gặp qua rồi sao?"
"Gặp qua? Lúc nào..." Tư Việt hiếm thấy sửng sốt một hồi, nói được nửa câu mới tỉnh táo trở lại, "...Ồ."
"Việt ca" Lâm Kế Hành nhìn điện thoại di động của hắn, cũng không thấy tin tức long trời lở đất gì, "Ông vừa suy nghĩ cái gì vậy?"
Tư Việt bỗng nhiên xoay người rời đi: "Không có gì, đi ăn cơm."
Lâm Kế Hành: "...?"
Kỳ lạ, Việt ca nhà hắn sao bỗng nhiên bắt đầu chơi trò thần bí?
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Việt: Lấy thân báo đáp, đã nhớ kỹ.
Ninh Tùy:???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT