Thần A uy lực vô biên, vừa nói một câu không chỉ quật ngã Ninh Tùy, còn thuận tiện ra oai với Ngôn Tụng.

Ba ngày trước Tư Việt lợi dụng lý do này để bắt anh họ của hắn trong rừng cây nhỏ đem đi, vì thế bọn họ buộc phải đổi lịch đấu game, ở quán internet chiến đấu một đêm sau đó anh dũng hy sinh.

Tính tới tính lui, Ngôn Tụng cảm thấy Tư Việt chính là kẻ đầu xỏ khiến anh họ của hắn phải nhập viện.

Vì vậy hắn đứng dậy từ dưới đất mở miệng trách móc phản đối: "Sao nhất thiết phải là anh ta, cháu là em họ của anh ấy, nói không chừng độ phù hợp còn cao hơn cậu ta thì sao?"

"Phòng học của cậu ở tầng dưới, không thuận tiện." Tư Việt xoa xoa ngón tay, ném ra một sự thật hiển nhiên không thể nào chối bỏ được.

Ngôn Tụng không đáp trả được, quay đầu tìm người lớn làm chổ dựa: "Mẹ, con cũng phải rút máu làm xét nghiệm! Tụi con là anh em, độ xứng đôi chắc chắn cao."

Sau khi kết quả xét nghiệm được đưa đến, Ngôn Tụng tức giận xé thành từng mảnh vụng.

Quả thật cao, khoảng 85%, nhưng cũng chỉ có thể bị mức độ trâu bò 93% nghiền ép.

Bác sĩ Trịnh hiếm khi thấy tâm tình hắn không vui, cười nói: "85% thật ra thì cũng được, dù sao hai người bọn họ còn có việc riêng, không thể nào ở chung mỗi ngày được, còn cuối tuần cũng được nghỉ, khi bạn học này không có ở cạnh, tiểu Ninh liền nhờ vào cháu bảo hộ."

Ngôn Tụng cũng không cảm thấy được an ủi, giận dữ bất bình lầm bầm: "Độ xứng đôi này sao lại nghỉ đến quyền lợi của người khác chứ không tính cho người nhà.".

Ninh Tuyền suy nghỉ một chút nói: "Nếu không thì để Ninh Tùy và Ngôn Tụng ở chung một chỗ đi, ở chung một tháng?"

"Được ạ! Anh, em qua nhà anh ở! Nhà anh gần trường học hơn" Ngôn Tụng nhất thời hưng phấn trở lại "Đã lâu rồi tụi mình hông ở chung."

Ninh Đoan gật đầu: "Vậy cũng tốt, ta cũng rất bận không có thời gian ở nhà, Ngôn Tụng qua ở, hai đứa cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Trở về nói với dì Lý mua thêm một chút thức ăn, cho hai đứa ngày ngày ăn ngon."

"Cái gì mà gần trường học hơn, là không có ai quản con đi chơi nên vui hơn đúng không." Ninh Tuyền cũng lười nói với hắn "Hai chúng ta thỏa thuận ước pháp tam chương, nếu ở cùng anh họ của con thì con phải để cho nó mang theo con học tập cho giỏi, nếu điểm thi lại thụi lùi thì mẹ sẽ đem con ném vào trường nội trú."

Ninh Đoan vỗ bả vai Ninh Tùy một cái, mở miệng nói: "Con cũng vậy đó Ninh Tùy, học tập cho tốt đừng học lệch môn, các bạn cùng lớp đã giúp con rất nhiều, nếu thành tích của con hạ xuống bị đuổi ra, có xứng đáng với lòng tốt của họ không?"

Tư Việt tốt bụng đứng sang một bên, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép và đoan trang, Ninh Tùy không hiểu sao lại không dám nhìn hắn, không thể làm gì khác hơn là cao giọng nói với ba của cậu: "Con hứa sẽ học thật giỏi! ngày ngày đều đến lớp!"

"Con nói được thì phải làm được nha" Ninh Đoan không tự mình gây án mà còn tìm thêm đồng phạm tới đổ thêm mấy thùng dầu "Bạn học Tư Việt, giúp chú giám sát nó khi ở trường a!"

Đồng phạm một chút cũng không khách khí đáp ứng: "Được, cháu nhất định sẽ nghiêm túc giám sát."

Tâm tình Ninh Tùy hết sức phức tạp, sự việc đã được quyết định như vậy. Vì cảm ơn Tư Việt đã trợ giúp, bốn người nhà họ Ninh cùng nhau dẫn Tư Việt đi ăn tối. Sau khi ăn xong Ninh Đoan và Tư Việt trao đổi phương thức liên lạc với nhau, trước tiên đưa anh về trường học, sau đó mới đưa Ninh Tùy và Ngôn Tụng về nhà.

"Hai đứa nhớ đi ngủ sớm chút nha" Ninh Đoan và Ninh Tuyền còn công việc, trước khi đi không quá yên tâm dặn dò, "Hai anh em đừng có ở chung với nhau là chỉ biết chơi đùa, có nghe không?"

"Hai người cứ yên tâm đi" bọn họ mang balo xuống xe, Ngôn Tụng nói khoác mà không biết ngượng, "Hai người có thể đến kiểm tra bất thình lình, chúng con khẳng định là đang học bài!"

"Mẹ cũng lười đột kích con, không có con ở nhà kéo chân sau, mẹ có thể đi thành phố Bắc Duyên tìm ba con, còn có thể ở thế giới hai người." Ninh Tuyền đóng cửa xe, không chút lưu tình bỏ đi.

Lên lầu về nhà, vừa mới đóng cửa, Ngôn Tụng hoàn toàn quên mất những gì mình vừa nói, hắn đem balo ném xuống đất, cả người nằm dài trên sô pha bắt đầu chơi game.

Trong phòng hiếm khi đèn đuốc sáng choang, Ninh Tùy thoải mái tắm rửa, lúc đi ra cả người mang đầy hơi nước và mùi sữa tắm, vừa dụi mắt vừa hỏi: "Khi nào mày mới đem quần áo qua?"

"Không vội" Ngôn Tụng cũng không ngẩng đầu lên "Chờ tao chơi xong rồi nói sau."

"Được rồi, chìa khóa để lại đây, tao đi ngủ trước." Thân thể Ninh Tùy còn chưa khỏe hoàn toàn, lúc này mệt không chịu được, ngáp một cái rồi xoay người trở về phòng.

Ngôn Tụng mê chơi game đến nổi quên mất việc lấy quần áo, chơi mệt tùy tiện tắm rửa rồi bò lên giường ngủ, đến sáng ngày hôm sau, hắn tỉnh dây với cái đầu ổ gà mơ mơ màng màng bò dậy đi tìm quần áo, lúc này mới phát hiện tủ quần áo xa lạ không có một bộ quần áo nào mà hắn có thể mặc.

Ninh Tùy không cao bằng hắn, dáng người cũng hơi gầy, Ngôn Tụng lại là một Alpha, thân hình rắn chắc hơn cậu rất nhiều, mùa hè cũng chỉ mặt quần áo ngắn tay, nếu mặc vào sẽ thành một bộ đồ bó sát người.

Ngôn Tụng lục lọi một lượt, cuối cùng tìm được một chiếc áo hoodie ngắn tay chưa tháo tag, mở ra thì thấy đúng size của mình, hắn tưởng Ninh Tùy vô tình mua size lớn nên không mặc.

Hắn vội vàng cởi quần áo rồi mặc vào, rồi đi ra ngoài với tiếng cửa đập mạnh như gió lốc.

Ninh Tùy bị hắn đánh thức, nhưng không mở mắt nổi, vì vậy cố chấp ôm chặc chăn ngủ tiếp, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới bò dậy đi tìm đồ ăn.

Mới ăn được hai miếng, cậu nhận được tin nhắn của Ngôn Tụng.

Ngôn Tụng: Anh!!!! Mau qua nhà lấy quần áo và giày giúp em! Tùy tiện mang theo vài bộ đồ ngủ là được!!! Chìa khóa nhà em đã để lại trong túi quần hôm qua!!!!!

Thời gian này đoán chừng là đang đi học, không có cách gửi voice chat nên Ngôn Tụng dùng dấu chấm than truyền đạt sự lo lắng.

Ninh Tùy lấy quần áo Ngôn Tụng từ trong máy giặt, mò ra chìa khóa rồi bỏ lại quần áo vào máy giặt, sau đó xách balo ra cửa lấy quần áo.

Cô không ở nhà, xem ra ngày hôm qua cô nói đi tìm dượng không phải là đùa, quả nhiên nói đi là đi.

Ninh Tuyền sống một cuộc sống rất vô tư và tươi đẹp, trông bà không hề giống một phụ nữ trung niên chút nào, dù làn da không tốt lắm nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy sức sống, mùi hương Omega hoa phong linh trên người bà chưa bao giờ phai nhạt, toàn bộ ngôi nhà dường như ấm áp hơn nhiều so với nơi cậu ở.

Ninh Tùy vào phong Ngôn Tụng tìm một hồi, mang theo quần áo hắn thường mặt và vớ, lại lấy đồ rửa mặt và khăn lông nhét vào trong túi xách, cuối cùng quen thuộc lấy từ dưới gầm giường ra một rương quà vặt, lựa ra mấy túi rồi xách đi.

Ninh Tùy về nhà để đồ xong, lấy quần áo đã giặt trong máy giặt phơi lên, lại qua phòng khách dọn dẹp ga trải giường và chăn bông.

Hôm qua quên dọn dẹp nên cùng Ngôn Tụng ngủ một đem, kết quả là nữa đêm bị hắn ta đá mấy cái, hôm nay bất luận như thế nào cũng phải để hắn ngủ một mình.

Ninh Tùy dỡ hết đồ đã lâu không dùng đến, xoay người định vào phòng lấy chăn gối mới ra thay, kết quả là mới trở về phòng liền đạp phải thứ gì.

Cậu khom người nhặt lên, phát hiện là tag quần áo và túi đóng gói đã được tháo ra.

Hình như cậu có vài bộ quần áo của nhãn hiệu này, nhưng đã mặc từ lâu rồi, cái tag này từ đâu ra?

Cậu còn chưa kịp dùng phép loại trừ, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân làm đất rung núi chuyển truyền đến từ xa, ngay sau đó rất nhanh dừng lại trước cửa nhà cậu, chuyển thành tiếng đấm cửa ầm ầm vang dội.

Ninh Tùy vội chạy tới mở cửa: "Mày muốn vào trại tạm giam thiếu niên thì tự gọi cảnh sát, không cần phải làm phiền bà lão hàng xóm."

Ngôn Tụng còn chưa cởi giày, mồ hôi đầy đầu xông vào, hắn căn bản không nghe thấy Ninh Tùy nói gì, vừa nhìn thấy quần áo của mình trên ghế sofa, hắn liền cởi quần áo ngay tại, vội vàng mặc quần áo của mình vào.

Bộ quần áo hắn cởi ra bị hắn ném đi với khuôn mặt chán ghét, Ninh Tùy vừa nhìn đã nhận ra bộ quần áo đó, tim đập thình thịch, vội vàng nhặt lên xem xét: "Sao mày lại mặc cái này?"

"Đừng nói nữa, xấu hổ chết tao rồi, sáng nay tao tìm cả buổi thì chỉ có bộ quần áo này có thể mặc vừa, không ngờ tới lại mặc quần áo giống hệt Tư Việt, ngay cả giày cũng giống nhau!" Ngôn Tụng tự rót cho mình nửa ly nước, ừng ực mấy hớp liền uống xong, nói tiếp: "Ngày hôm lúc cậu ta ôm mày đi bệnh viện có đi ngay qua phòng học của tao, tao cũng chạy theo ra ngoài, bọn họ cho là tao vơi Tư Việt quen nhau, bịa ra một đống lời nói bậy, thậm chí có người còn nói tao với cậu tao mặc đồ đôi! Đùa gì vậy, tao không có A luyến!"

Hắn rửa mặt, hai chân đạp bỏ đôi giày quý báo, lấy trong túi ra một đôi giày khác vội vàng xỏ vào rồi vội vội vàng vàng quay về trường học.

Ngôn Tụng vội vã đến rồi đi, không để ý đến sự yên lặng khác thường của Ninh Tùy.

Ngôn Tụng, thẳng nam sắt thép nô đùa ngàn bụi hoa lại bị ép mặc đồ đôi với một nam Alpha, loại chuyện này bình thường sẽ khiến Ninh Tùy vui vẻ rất lâu.

Nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo rồi thở dài với tâm trạng phức tạp.

Đây không phải là tình cờ, bởi vì bộ quần áo này là cậu dựa theo Tư Việt mua, thậm chí còn cố tình mua theo số đo của Tư Việt.

So với việc cố tình tạo ra "đụng hàng", việc cất giữ "quần quần áo của anh" rõ ràng là một việc bí mật và thân mật hơn, bạn có thể tự lừa dối và biện minh cho mình, từ đầu đến cuối không cần người khác can dự, và cũng không làm cậu xấu hổ.

Ngón tay cậu vuốt ve hoa văn trên ống tay áo, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của Tư Việt lần đầu tiên mặc quần áo này.

Hôm đó cũng là ngày học bù cuối tuần, Ninh Tùy lười về nhà vào buổi trưa, cũng không muốn ở trong lớp học buồn chán, vì vậy cơm nước xong liền đi tản bộ bên bờ hồ Tiểu Điệp.

Đúng như tên gọi, hồ Tiểu Điệp có hình dáng giống một con chim, diện tích cũng không lớn hơn một con chim bao nhiêu, bên bờ hồ có một dãy thiết bị tập thể dục công cộng, Ninh Tùy quen thuộc leo lên đỉnh cột leo núi, cậu thích ngồi trên đó và hóng gió.

Cách đó không xa là bàn bóng bàn, sân bóng chuyền và sân bóng rổ nhỏ, rất nhiều học sinh thích đến chỗ này đánh banh vào buổi trưa, Ninh Tùy từ lâu đã quen với việc bài trừ giọng nói của bọn họ, nhưng lại không thể bài trừ pheromone của ai đó.

Hương rượu mát lạnh cùng tiếng bước chân đặc biệt, đột nhiên xuyên thấu sự yên tĩnh của Ninh Tùy, truyền vào nhận thức tự động ngăn chặn của Ninh Tùy.

Ninh Tùy ngẩng đầu nhìn lên, dễ dàng bị người kia đoạt đi sự chú ý.

Thân hình cao lớn trên sân bóng rổ nhỏ quá chói mắt, cổ tay anh vừa dùng một chút lực, quả bóng rổ đã ngoan ngoãn nằm trong tay của anh. Hai chân thon dài vượt qua hình chiếu hỗn loạn dưới chân, khi anh nhảy lên ném bóng vào rổ, gió và ánh sáng bao quanh anh, mũ trùm đầu màu trắng mềm mại trùm lên tóc nhẹ nhàng rơi xuống.

Ninh Tùy có thể khôi phục lại những âm thanh sống động của khoảnh khắc đó trong tâm trí mình bất cứ lúc nào, nhưng dù trí nhớ của anh có tốt đến đâu thì một số chi tiết vẫn bị biến dạng.

Hồi tưởng lại, ký ức liên quan đến Tư Việt luôn bị ngăn cách bởi những khoảng cách dài hay ngắn này, cậu thật ra không biết lông mi của Tư Việt dài hay không, con ngươi màu gì, chóp mũi tròn hay không, môi nhọn hay không nhọn, những mảnh vỡ ký ức rời rạc có thể nhớ tới là những thứ bình thường như ngồi đứng đi.

Cuối cùng, nó không có gì đặc biệt.

Ninh Tùy lấy bộ quần áo ngâm vào trong nước, tỉ mỉ giặt sạch rồi đem hong khô, sau đó cấu trở về phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra tờ xét nghiệm vô số lần nhìn về phía chữ in mực đen "93%".

Lúc bị biến trở thành Beta cậu còn quá nhỏ, đứa trẻ chín tuổi chưa hình thành ý thức hoàn chỉnh của mình, nói thẳng ra là không hiểu chuyện. Nhiều năm trôi qua như vậy, mỗi lần cậu nhìn thấy các bạn học Omega chịu đựng các loại đau khổ khó chịu bởi vì kì phát tình, hoặc là lúc nhìn thấy trên tin tức Omega bất hạnh gặp phải Alpha bỉ ổi quấy rối thậm chí là xâm phạm, ngoài sự đồng cảm cậu còn cảm thấy lờ mờ vui mừng.

Mặc dù số lượng Omega ít ỏi được bảo vệ, nhưng cuối cùng họ vẫn là một quần thể dễ bị tổn thương, tương đối mà nói, quả thật Beta và Alpha an toàn hơn nhiều.

Nhưng bây giờ, cậu nhìn tờ giấy trắng mực đen ghi 93% mức độ xứng đôi, bất tri bất giác có chút vui sướng, giống nưu một mầm non mềm mại màu xanh lá cây đang vương lên từ bùn đất, lộ ra phiến lá run rẩy khát vọng ánh mặt trời.

Sự xứng đôi pheromone chỉ tồn tại giữa Omega và Alpha đây là bằng chứng không thể nào chối cãi được cho thấy giữa hai người xa lạ không liên quan có một sức hút đặc biệt vượt qua quan hệ huyết thống.

Tư Việt luôn là người đặc biết đối với Ninh Tùy, nhưng ngày hôm nay cậu cuối cùng cũng biết, Ninh Tùy cũng rất đặc biệt đối với Tư Việt.

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Tùy: Đối với cậu tôi đặc biệt như thế nào?

Tư Việt: Đặc biệt ngu xuẩn.

Ninh Tùy:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play