Lâm Tri Ngải ngồi trên chiếc ghế đẩu mà cửa hàng đưa cho cô, đợi tầm khoảng năm phút mới đợi được Vương Cảnh Văn cầm trên tay một chiếc túi đi đến.

Vương Cảnh Văn nhìn thấy Tống Chu Thành ở cửa, có chút ngạc nhiên: "Sao mọi người lại ở đây?"

Tống Chu Thành mỉm cười với Vương Cảnh Văn: "Ra ngoài dạo phố, vừa hay gặp phải em gái của cậu. Biết hai người định đi xem điện ảnh nên muốn đi cùng."

Vương Cảnh Văn bèn lấy ra một chai nước ngọt, một que kem đưa cho Tống Chu Thành: "Không biết mọi người cũng ở đây, nước ngọt và kem tôi chỉ mua có hai phần thôi."

Tống Chu thành mỉm cười lắc đầu: "Không sao, bọn tôi mỗi thứ một cái là được."

Tống Chu Thành nghĩ rằng kem quá lạnh đi nên mới đưa nước ngọt sang cho Lâm Tri Ngải. Nhưng khi Tống Chu Thành xé bao bì của cây kem ra thì trông thấy Lâm Tri Ngải dùng đôi mắt sáng lấp lánh chăm chăm nhìn vào mình.

Tống Chu Thành chỉ có thể hỏi dò xem sao: "Em muốn ăn à?"

Lâm Tri Ngải lập tức gật đầu, dứt khoát đáp lại một chữ: "Muốn."

Tống Chu Thành nghĩ Lâm Tri Ngải cầm chai nước ngọt không tiện cầm kem ăn nên tiện tay cầm lấy chai nước ngọt của cô.

Cơ mà Tống Chu Thành vừa cầm lại chai nước ngọt, Lâm Tri Ngải đã chau mày với anh: Tôi vẫn muốn uống đó nha, anh không được uống trộm của tôi!"

Tống Chu Thành: "..."

Không ngờ em ăn kem của tôi được còn tôi uống một ngụm nước của em thì không được à!

Cửa hàng tổng hợp đó cách rạp chiếu phim ba con phố, đi bộ sang phải đi tận mười phút.

Lâm Tri Ngải vừa đi vừa ăn kem, cô hút gần hết vị ngọt bên ngoài que kem rồi thì mang trả lại cho Tống Chu Thành.

"Tôi không ăn nữa, cho anh nè!

Nhìn thấy que còn ít phần vụn của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chau mày, vẫn còn chưa mở lời nói gì mà Lâm Tri Ngải đã hỏi ngược lại anh: "Anh đang chê tôi hay sao?"

Tống Chu Thành làm gì dám nói là đúng vậy, anh vội lắc đầu, sau khi hít một hơi thật sâu thì ăn lấy cây kem đó.

Không phải nói chứ, Lâm Tri Ngải đúng là hai mặt thay đổi vô cùng nhanh, cô ấy ghét bỏ mình thì không sao, thế mà bản thân mình làm lại như thế thì không được!

Trông thấy Tống Chu Thành ăn hết que kem còn sót lại của mình, Lâm Tri Ngải mới khẽ vỗ tay, hài lòng gật đầu. Đi suốt dọc đường cứ tung tăng nhảy, còn ngân nga hát nữa.

Vương Cảnh Văn và Vương Cảnh Phi đi ở phía sau nhìn theo bóng lưng Tống Chu Thành, rồi hai người họ lại nhìn nhau, gương mặt bộc lộ ra nét đồng tình với đối phương. Cũng khó cho Tống Chu Thành khi phải đi đến nước này với cô ngốc, cô ngốc này chẳng nói lý lẽ gì cả!

Trước mặt là một nhóm các bạn học sinh nữ trường nữ sinh trong bộ đồng phục màu xanh, vẫn luôn chăm chú nhìn đám người của Lâm Tri Ngải, đợi khi bước qua Lâm Tri Ngải bèn tụm lại với nhau thì thầm to nhỏ.

"Cô gái mặc sườn xám đó dáng đẹp quá đi, đợi khi tốt nghiệp rồi, tớ cũng sẽ phải mua sườn xám."

"Nhưng tớ cảm thấy chiếc váy xếp dài kia cũng đẹp lắm, mỗi bước đi đều như đang nở hoa ấy, giống hệt tiên nữ."

"Đúng đó, tớ cũng thấy cô gái mặc chiếc váy xếp dài kia đẹp lắm, cười lên càng xinh hơn nữa á!"

Nghe thấy lời khen vang lên từ phía sau, khoé môi của Lâm Tri Ngải không thể nào khép lại được, cô dừng lại rồi quay người hét gọi những học sinh trường nữ sinh đang ở gần đó: "Các em đợi đã!"

Các học sinh trường nữ sinh tưởng rằng những lời bình luận của bọn họ khiến cho Lâm Tri Ngải không vui, bỗng có chút sợ hãi, rút vào một góc không nói câu nào cả.

Ai ngờ Lâm Tri Ngải đi đến ngoài cùng bên phải và mỉm cười nói với một cô bé tóc ngắn trong số đó: "Lúc nãy là em khen tôi xinh đẹp nhỉ!"

Cô bé đó run lên cầm cập, khẽ gật đầu, nói chuyện còn hơi vấp: "Dạ phải, có gì không đúng sao ạ? Em có thể xin lỗi chị mà."

Lâm Tri Ngải bật cười rồi lấy ra một cây son từ trong túi, vừa hay là cây son màu đỏ cam mà Vương Cảnh Phi muốn mua.

Lâm Tri Ngải đưa son cho cô bé đó: "Không sao, chỉ là cảm thấy mắt nhìn người của em tốt nên quyết định tặng cho em món quà."

Dứt lời, Lâm Tri Ngải lại bước đến trước mặt cô gái ở giữa, cười nhẹ và nói: "Có thật là em cảm thấy chiếc váy xếp dài này của tôi đẹp hơn sườn xám kia không?"

Cô bé đột nhiên có cảm giác lo sợ khi được sủng ái nhưng vẫn không quên gật đầu: "Dạ đúng, chiếc váy xếp dài của chị đẹp hơn chiếc sườn xám kia nhiều."

Nghe thấy câu trả lời của cô bé đó, Lâm Tri Ngải nở một nụ cười đắc ý với Vương Cảnh Phi trước, sau đó lại mò một cây son từ trong túi tặng cho cô bé đó: "Mắt nhìn của em cũng tốt lắm!"

Ba cô bé còn lại đảo mắt, cũng bắt đầu nói lời hay ý đẹp: "Lúc nãy ở xa quá, em không để ý, chị vừa bước đến gần em mới nhìn kỹ, chiếc váy xếp dài của chị thật sự đẹp hơn một chút ấy ạ."

"Rõ ràng là do người đẹp mà, mặc gì cũng đẹp hết á."

"Còn do mắt thẩm mỹ của người mặc tốt nữa chứ, chọn ra được chiếc váy đẹp như vậy..."

Lâm Tri Ngải được bọn họ khen, trong lòng như mở cờ trong bụng, đem ra hết ba cây son còn sót lại: "Tặng cho các em nè!"

Đợi đến khi những cô bé đó lấy son cảm ơn xong và rời đi, Lâm Tri Ngải dường như giống hệt một chú gà trống thắng trận, nghênh ngang bước qua mặt Vương Cảnh Phi.

Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Vương Cảnh Phi và Vương Cảnh Văn, Lâm Tri Ngải càng đắc ý hơn. Chỉ có lúc ghé sát vào Tống Chu Thành, cô mới cẩn thận từng chút nói: "Son của tôi đều tặng hết rồi."

Khoé môi Tống Chu Thành không kìm được mà co rút lên: "Hơ hơ, tôi thấy mà!"

Lâm Tri Ngải ngước nhìn Tống Chu Thành, khẽ chớp mắt, tỏ vẻ đáng thương nói: "Một cây tôi cũng chẳng còn, chúng ta xem phim xong đi mua thêm mấy cây nữa đi."

Tống Chu Thành tức đến mức nghiến răng ken két, thật sự là xem tiền của anh là như gió thổi đến sao! Nhưng anh lại chẳng thể làm gì Lâm Tri Ngải, nên đành thở dài: "Xem xong rồi tính!"

Tống Chu Thành nghĩ Vương Cảnh Văn đã mua nước ngọt và kem rồi, vậy nên anh sẽ phụ trách việc mua vé xem phim. Một chiếc vé xem phim một đồng bạc, bốn người cũng chỉ mất có bốn đồng bạc.

Lâm Tri Ngải không hề muốn ngồi cạnh Vương Cảnh Phi, cũng không muốn ngồi cùng với Vương Cảnh Văn, việc này dẫn đến việc Tống Chu Thành phải ngồi ở giữa.

Theo lý mà nói, Tống Chu Thành đã ngồi ở giữa thì Vương Cảnh Phi phải tránh đi, chủ động ngồi ở bên ngoài.

Ai mà ngờ Vương Cảnh Phi trực tiếp ngồi ngay bên cạnh Tống Chu Thành, nói với vẻ tự đắc: "Tầm nhìn ở giữa tốt hơn một chút, em ngồi ở giữa thì hơn!"

Nhìn thấy Vương Cảnh Phi ngồi xuống, Tống Chu Thành ngồi thẳng người, không dám động đậy. Bởi vì ánh mắt mà Lâm Tri Ngải nhìn về phía anh chỉ xém chút nữa thì chém anh thành tám mảnh.

Chỉ sau khi bộ phim bắt đầu, sự chú ý của Lâm Tri Ngải hoàn toàn đặt vào phim, Tống Chu Thành mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bộ phim đó nói về một nhà văn trẻ, được người nhà giới thiệu kết hôn với một cô gái có tư tưởng bảo thủ và có một đứa con.

Vào năm đứa bé lên năm, nhà văn đó mới đột nhiên nhận ra rằng bản thân mình nên dũng cảm theo đuổi tình yêu. Thế là làm thủ tục ly hôn với người vợ đầu.

Xem bộ phim này trong đầu Tống Chu Thành xuất hiện ra hình bóng một người, nên cảm thấy rất châm biếm. Nếu như nhà văn đó phản đối việc ép hôn, vậy tại sao muốn kết hôn với cô gái kia chứ.

Đứa con cũng đã được năm tuổi rồi mới nghĩ đến việc theo đuổi tình yêu, bản thân anh ta đúng là tiêu diêu tự tại rồi, người khổ là ai chứ, vẫn là cô vợ đầu và đứa con vừa mới tròn năm tuổi kia.

Đoạn kết của bộ phim là người con khi lớn lên tha thứ cho sự rời đi của ba mình năm đó, cậu còn chung sống hạnh phúc với ba và mẹ kế của mình. Người vợ đầu vì đứa con của mình cũng buông bỏ lòng oán hận với nhà văn.

Vương Cảnh Phi ở bên cạnh còn cảm động khóc nức nở: "Cảm động quá đi mất, đúng là tình yêu thật sự nên phá vỡ đi quan niệm của người đời!"

Còn Lâm Tri Ngải thì chau mày, lòng đầy căm phẫn nói: "Hoang đường quá đi mất, chỉ vì một chút tình thân giả dối có như không đó mà tha thứ người ba đã từ bỏ mình. Vậy anh ta xem người mẹ đã cực khổ nuôi anh ta khôn lớn là gì chứ!"

Tống Chu Thành chợt nhìn về phía Lâm Tri Ngải rồi vỗ nhẹ vào tay của cô, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi, nếu tôi là đứa bé kia thì tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho người ba đã bỏ rơi vợ của mình đâu."

Lâm Tri Ngải vẫn chau mày: "Nếu tôi là người mẹ đó, tôi sẽ thiến người đàn ông đó trước đã, xem ông ta sau này còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt được nữa không. Rồi đem vứt đứa bé kia đi, để cho nó ra ngoài làm ăn xin luôn, đã muốn làm một đứa con vô ơn rồi thì còn nuôi nó làm gì nữa!"

Tống Chu Thành cười gượng: "Đứa bé dù sao thì vẫn còn nhỏ, cũng không cần mạnh tay như vậy!"

Vương Cảnh Phi còn ở bên cạnh nhìn thấy Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải cứ thì thầm to nhỏ với nhau, cô ta cũng hùa theo, cười nhạt: "Anh A Thành, nếu em nhớ không nhầm, anh và chị dâu cũng là được mai mối với nhau thôi nhỉ!"

Cùng với tiếng gọi anh A Thành của Vương Cảnh Phi, Tống Chu Thành đột nhiên cảm thấy trên eo của mình có thêm một bàn tay nữa, kèm theo từng câu từng chữ của Vương Cảnh Phi, bàn tay trên eo của anh lại dần nhéo mạnh hơn.

Gương mặt Tống Chu Thành đỏ au như gan heo vậy, cũng may rạp chiếu phim quá tối nên không nhìn ra được. Tống Chu Thành đành nghiến răng nói với Vương Cảnh Văn: "Đúng vậy, bọn tôi là được mai mối, cũng là cưới trước yêu sau."

Tống Chu Thành nói xong, Lâm Tri Ngải bèn buông bàn tay đang nhéo Tống Chu Thành ra, ngồi lại ngay ngắn trên ghế, đưa mắt nhìn về phía trước.

Chỉ có điều trong lòng lại lâng lâng, gương mặt của bừng đỏ. Tống Chu Thành sao có thể nói như vậy được chứ, tỏ tình trước mặt mọi người như vậy đúng là làm người ta xấu hổ quá.

Tống Chu Thành liếc mắt nhìn biểu cảm của Lâm Tri Ngải, anh lẳng lặng thở phào và cũng biết rằng câu mình nói là đúng.

Chỉ có Vương Cảnh Phi ở bên cạnh vô cùng gượng gạo: "Không ngờ anh A Thành thích chị dâu như vậy."

Người trong rạp chiếu phim cũng đã về gần hết, Tống Chu Thành cũng đứng dậy dẫn Lâm Tri Ngải rời đi.

"Bọn tôi còn phải đi đến cửa hàng một chuyến, nên đi trước nha."

Lâm Tri Ngải mang hết son đi tặng rồi, nếu như không mua lại cho cô thì về nhà chắc chắn sẽ lải nhải mãi.

Nghe thấy Tống Chu Thành nói bọn họ muốn đến cửa hàng, Lâm Tri Ngải bỗng chốc cười rất tươi, nắm lấy tay của Tống Chu Thành đi ra ngoài: "Tôi muốn mua năm cây nữa!"

Bắt đầu từ sáng hôm nay, Lâm Tri Ngải cảm nhận rất rõ ràng về thái độ khác biệt của Tống Chu Thành đối với cô. Tống Chu Thành đang dạy cho cô làm hết những việc mà bản thân cô có thể làm, còn chủ động mua đồ cho cô nữa.

Sự thay đổi thế này khiến cho Lâm Tri Ngải rất vui, cũng rất thích thú, chuyện này cho thấy rằng vào lúc cô thích Tống Chu Thành thì Tống Chu Thành cũng thích cô.

Sau khi mua son xong quay về nhà, hoàn toàn không cần Tống Chu Thành nhắc nhở, Lâm Tri Ngải cũng tự động đi đọc sách.

"Sao hôm nay tự giác vậy?"

Nghe thấy câu hỏi của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải tươi cười ngọt ngào: "Bởi vì tôi thích anh!"

Mẫu hậu của cô từng nói với cô rằng kết hôn là việc của hai người, nếu như chỉ có một bên hi sinh, về lâu về dài thì người đó chắc chắn sẽ mệt mỏi.

Giống như việc Tống Chu Thành đang học cách trở thành một người chồng tốt, Lâm Tri Ngải cũng đang học để trở thành một người vợ tốt.

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải trêu người xong thì đã cúi đầu đọc sách, bây giờ đến lượt Tống Chu Thành đỏ mặt rồi.

Vốn dĩ muốn đọc sách cùng Lâm Tri Ngải nhưng một câu "tôi thích anh!" của Tri Ngải cứ văng vẳng vang lên trong đầu Tống Chu Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play