Sáng hôm sau, sau khi Lâm Tri Ngải thức dậy, phát hiện ra mình đang nằm trong lòng của Tống Chu Thành. Hoàn toàn không giống với dáng ngủ ban đầu của cô, bọn họ đang ôm nhau mặt đối mặt.

Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn mặt trời đang ló dạng rồi lại nhìn vào mắt Tống Chu Thành, phản ứng đầu tiên của cô là mỉm cười với anh, rồi hờn dỗi nói: "Hôm nay anh phải giúp tôi thay quần áo!"

Lâm Tri Ngải chăm chăm nhìn vào gương mặt của Tống Chu Thành, chờ đợi câu trả lời của anh. Ai ngờ Tống Chu Thành lại lắc đầu: "Không được, từ nay về sau em phải học cách tự thay quần áo."

Lâm Tri Ngải trừng mắt nhìn Tống Chu Thành, phàn nàn: "Tại sao?"

Tống Chu Thành khẽ xoa đầu của Lâm Tri Ngải, cười nhạt: "Bởi vì tôi không thể đảm bảo rằng mình lúc nào cũng ở bên cạnh của em, có những thứ em có thể không làm nhưng em không thể không biết được."

Nhìn thấy nét mặt của Tống Chu Thành nghiêm túc, Lâm Tri Ngải đành nhẹ giọng nói: "Vậy tôi có thể bảo Tiểu Hoà giúp."

Tống Chu Thành vẫn lắc đầu: "Không được đâu nhé!"

Nếu như đã quyết định sống cả đời với Lâm Tri Ngải, vậy thì anh bắt buộc phải dạy cho Lâm Tri Ngải những kiến thức cuộc sống đơn giản thường ngày.

Lâm Tri Ngải có thể ỷ lại vào anh nhưng cuộc sống của Lâm Tri Ngải phải là một cuộc sống muôn màu muôn vẻ, không cần phải ỷ lại vào bất cứ ai.

Lâm Tri Ngải bĩu môi, chăm chăm nhìn vào mặt của Tống Chu Thành, bộc lộ ra sự bất mãn của mình. Nhưng Tống Chu Thành từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh gì.

Cuối cùng vẫn là Lâm Tri Ngải phải chịu thua: "Tự mặc thì tự mặc, có gì ghê gớm đâu chứ!"

Không giống với quần áo của nước Thục, quần áo của dân quốc đơn giản hơn rất nhiều, Lâm Tri Ngải nhìn thấy Tiểu Hoà mặc giúp cô nhiều lần như vậy, cô cũng đã biết mặc lâu rồi.

Tống Chu Thành nhìn Lâm Tri Ngải mặc quần áo, sau khi Lâm Tri Ngải mặc xong Tống Chu Thành mới hài lòng gật đầu, anh biết Lâm Tri Ngải thích nghe những lời dễ nghe, Tống Chu Thành còn cố tình nói: "Đẹp quá nè, không có gì làm khó được em hết."

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lâm Tri Ngải nghe thấy Tống Chu Thành khen mình xong bèn vội đứng thẳng người lên, vẻ mặt kiêu ngạo, nụ cười vô cùng rạng rỡ: "Tất nhiên rồi, tôi là ai cơ chứ."

Nhìn thấy gương mặt với mọi tâm sự đều được viết lên hết trên đó của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành cũng bật cười: "Hôm nay em biểu hiện rất tốt, lát nữa tôi sẽ dẫn em dạo quanh các cửa hàng, mua một chiếc quạt máy."

"Quạt máy là gì?"

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành mỉm cười giải thích: "Không phải cô sợ nóng đó sao, quạt máy là một món đồ Tây Dương, cắm vào điện thì có thể quạt, nhanh hơn nhiều với quạt bình thường."

Nghe quạt máy có thể quạt gió, Lâm Tri Ngải bỗng phấn khích, không cần Tống Chu Thành nói Lâm Tri Ngải đã ngồi phía trước bàn trang điểm chải tóc xong xuôi.

Nhưng khi cô nhìn thấy bút kẻ chân mày ở bên cạnh lại gặp khó, cô đành quay đầu lại nhìn Tống Chu Thành, hỏi dò anh: "Hay là anh vẽ chân mày giúp tôi đi?"

Phản ứng đầu tiên của Tống Chu Thành ngẩn người, nhớ lại tay nghề vẽ chân mày của Lâm Tri Ngải, sau đó mới khẽ gật đầu: "Cái này thì được."

Để cho Lâm Tri Ngải tự vẽ chân mày, anh rất khó việc đảm bảo rằng mình không phì cười. Đến lúc đó một trận gió tanh mưa máu lại bắt đầu.

Trương Mậu ở bên này cũng mặc một chiếc áo vest, một tay cầm lấy chiếc cặp, nghênh ngang cao ngạo bước đến trường và đi về phía phòng làm việc.

Nữ sinh đi gặp phải anh ta ở trên đường đều lần lượt gật đầu chào hỏi: "Chào buổi sáng thầy Trương."

Trương Mậu rất thích cảm giác cao hơn người khác một bậc, anh ta chỉ khẽ gật đầu với các nữ sinh đó.

Một thầy giáo trạc tuổi anh ta nhìn thấy Trương Mậu đang bước đến gần, vội dí dỏm nói: "Thầy Trương, sao thầy đến rồi?"

Trương Mậu hất cao cằm nghiêm túc nói với người thầy giáo đó: "Hết kỳ nghỉ bệnh rồi nên quay lại làm."

Nhìn thấy gương mặt đắc ý của Trương Mậu, người thầy giáo đó lắc đầu, không nói gì nữa.

Đợi Trương Mậu bước vào phòng vào việc, thì lại phát hiện một thầy giáo lạ mặt đang ngồi trên bàn làm việc của mình.

Trương Mậu chau mày, bước nhanh về phía trước và chất vấn thầy giáo đó: "Sao cậu lại ngồi trên bàn làm việc của tôi!"

Người thầy giáo đó nâng kính của mình lên trước, sau đó mới cười nói với Trương Mậu: "Anh là thầy Trương nhỉ, chủ nhiệm phân công tôi tiếp nhận công việc của anh, có gì không hài lòng tôi khuyên anh nên trực tiếp tìm chủ nhiệm."

Người thầy giáo đó nói một cách thản nhiên, Trương Mậu lại cảm thấy mình tức giận đến mức nổ tung. Ý gì vậy chứ, điều chỉnh công việc cũng chẳng thông báo một tiếng với mình ư!

Trong mắt của Trương Mậu, đây chỉ là một lần điều chỉnh công việc đơn giản. Trương Mậu đang tức tối kia hoàn toàn không chú ý đến các giáo viên khác trong phòng làm việc đang nhìn anh ta với biểu cảm như đang xem một vở kịch hay.

Trương Mậu quay người đi về phía phòng làm việc của chủ nhiệm, anh ta chẳng gõ cửa mà trực tiếp xông vào và cau mày quắc mắt chất vấn chủ nhiệm: "Chủ nhiệm, tại sao lại để giáo viên khác tiếp nhận công việc của tôi!"

Chủ nhiệm nhìn thấy Trương Mậu xông vào bèn chau mày, thế nhưng vẫn điềm tĩnh đứng dậy: "Đây là cách cậu được dạy khi làm một giáo viên à? Cậu có từng nghĩ cảnh tượng này bị học sinh của cậu nhìn thấy, sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu đến mức nào cho chúng không."

Nghe thấy lời trách mắng của chủ nhiệm, gương mặt Trương Mậu tức đến bừng đỏ, anh ta đành cố nén cơn giận vào trong và cắn răng nói với chủ nhiệm: "Tôi vẫn hy vọng chủ nhiệm có thể cho tôi một câu trả lời hợp lý!"

Chủ nhiệm bước đến trước mặt Trương Mậu rồi vỗ nhẹ lên vai của anh ta, thở dài: "Ngôi miếu trường nữ sinh này của chúng tôi quá nhỏ, không chứa được Tôn Đại Phật như cậu đâu. Vậy nên mời cậu hãy đến nơi khác cao hơn."

Trương Mậu ngớ người, qua một hồi lâu anh ta mới kịp phản ứng ra rằng mình đã bị đuổi việc. Trương Mậu chỉ cảm nhận được có một cục máu nghẹn lại ở cổ, tâm trạng khó chịu mang theo đôi phần phẫn nộ.

Anh ta vội quăng chiếc cặp công văn xuống đất và quát lên với chủ nhiệm: "Tôi làm việc ở trường biết bao nhiêu năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao. Tôi nói cho ông nghe, hôm nay không phải ông đuổi tôi thì tôi sẽ đuổi ông!"

Chút đỉnh tiền lương dạy học này, anh ta cũng chẳng luyến tiếc làm gì. Quay về viết chút tiểu thuyết, kiếm còn nhiều tiền hơn dạy học nhiều!

Dứt lời, Trương Mậu đóng sầm cửa và bước ra ngoài. Còn chủ nhiệm thì khẽ lắc đầu với bóng lưng của Trương Mậu, chỉ biết thở dài.

Quay trở về ghế của mình, ông gọi một cuộc điện thoại, dường như đang báo cáo lại gì đó: "Tiểu thuyết của Trương Mậu đơn thuần là hành vi cá nhân của cậu ta không hề liên quan gì đến trường nữ sinh chúng tôi, tôi đã đuổi việc cậu ta rồi."

Khi chủ nhiệm gác máy thì cầm lấy tờ báo trên bàn đọc rồi lắc đầu ngao ngán. Tên Trương Mậu này kể ra cũng là một kẻ tài cao gan lớn, chọc ai không chọc, khăng khăng cứ phải dính vào phủ Tư lệnh.

Cho dù không biết tại sao đến giờ Tống thiếu soái không trừng trị Trương Mậu, vẫn còn muốn cậu ta tiếp tục phát hành tiểu thuyết. Nhưng chỉ cần một câu nói của Tống thiếu soái thì đã có thể khiến cho Trương Mậu chết không có chỗ chôn thân.

Sắc mặt Trương Mậu tái xanh, sải bước trở về nhà. Lâm Diệc Vân ở trong nhà nhìn thấy Trương Mậu có chút ngạc nhiên: "Không phải thầy bảo đến trường dạy sao? Sao sớm thế đã quay về rồi."

Trương Mậu siết chặt nắm đấm, gân xanh trên tay cũng nổi hết cả lên, lòng tự tôn của người đàn ông khiến cho anh ta gào lên với Lâm Diệc Vân: "Dạy học chẳng có ý nghĩa gì cả, tôi từ chức rồi."

Lâm Diệc Vân khẽ gật đầu xong thì cũng không nói thêm gì nữa. Cô ta quay người đi trở về nhà bếp, chuẩn bị cơm trưa.

Không phải cô ta không nhìn ra được sự bất thường của Trương Mậu nhưng chỉ là cô ta không muốn hỏi nhiều. Bây giờ chỉ cần cô ta nhìn thấy Trương Mậu là trong lòng lại dấy lên sự chán ghét.

Còn Trương Mậu thì ngồi trước bàn, múa bút thành văn, mang tất cả sự bất mãn của mình viết hết vào trong tiểu thuyết.

Lúc này, Tống Chu Thành đã dẫn Lâm Tri Ngải đến cửa hàng. Trông thấy chiếc giá sắt được trưng trong tủ kính, Lâm Tri Ngải ngờ vực: "Đây là quạt máy anh nói với tôi đấy à? Nó có thể quạt mát được thật hả?"

Tống Chu Thành mỉm cười rồi nói với nhân viên bán hàng: "Cắm điện vào giúp tôi với, tôi muốn thử một chút!"

Lâm Tri Ngải nằm ườn trên bàn, cảm nhận luồng gió mát mà chiếc quạt tạo ra, vô cùng hưởng thụ: "Cái này đúng là lợi hại thật."

Rời khỏi quầy hàng bán đồ điện tử, Lâm Tri Ngải lại đi ngang qua quầy bán đồ trang điểm, vẫn là cô nhân viên lúc trước đó.

Lâm Tri Ngải vừa liếc mắt nhìn đã thấy màu son trên môi của cô nhân viên đó không giống như lúc trước.

Tống Chu Thành nhìn thấy Lâm Tri Ngải cứ chăm chăm nhìn vào đống đồ trang điểm, anh đang muốn đánh lạc sự chú ý của Lâm Tri Ngải: "Úi chà, bên kia đang làm cái gì vậy? Hình như cãi nhau rồi kìa!"

Nhưng kế hoạch đánh lạc sự chú ý không hề thành công, ngược lại còn bị Lâm Tri Ngải kéo đi về phía quầy hàng đồ mỹ phẩm, mà Tống Chu Thành thì đã không còn sức lực nào để vùng vẫy nữa.

"Xin chào, màu son trên môi cô là mới ra hả? Tôi thấy nó không giống với lần trước."

Cô nhân viên nhìn thấy Tống Chu Thành với nét mặt cuộc đời không còn gì luyến tiếc kia, cô mỉm cười cong cong đôi mắt: "Trí nhớ Lâm tiểu thư tốt quá ạ, mẫu này là màu son bán chạy nhất của chúng tôi, đã có từ lâu rồi ạ."

Đôi mắt Lâm Tri Ngải chợt lóe sáng lên rồi buông tay của Tống Chu Thành ra và nằm ườn lên quầy, ngạc nhiên nói: "Vậy có thể lấy cho tôi xem một chút không?"

Sau khi nhân viên đó gật đầu thì quay người lấy son cho Lâm Tri Ngải, vừa lấy ra vừa giới thiệu: "Chỗ chúng tôi có tận mấy mươi loại màu son, chỉ có màu này là bán chạy nhất."

Lúc nghe đến tận mấy mươi loại, miệng của Tống Chu Thành lạnh buốt há hốc hệt như đu đủ bị cắt ra vậy, một lúc lâu sau vẫn chưa thể khép lại, bất giác muốn trốn thoát khỏi đây.

Nhưng phản ứng của Lâm Tri Ngải lại rất nhanh, Tống Chu Thành vừa động đậy thì Lâm Tri Ngải sẽ tủm tỉm cười quay đầu lại, nắm chặt tay Tống Chu Thành: "Anh gấp gì chứ, chưa trả tiền mà!"

Tống Chu Thành ngơ mặt, vội giơ ba ngón tay lên, nghiêm túc nói: "Nhiều nhất là ba thỏi."

Lâm Tri Ngải nhướng mày, bất mãn nói: "Cô ấy nói có tận mấy mươi màu lận đó, cho mua có ba màu thôi à, ít quá đi! Sáng nay anh mới nói với tôi rằng tôi có thể không cần nhưng không thể không mua mà!"

Tống Chu Thành: "..."

Câu đó của anh nói như vậy đó hả?

Điều mà Tống Chu Thành không biết, Lâm Tri Ngải đã xem qua phần sau của "Ba mươi sáu kế", vừa xem là hiểu ngay kế "Vô trung sinh hữu"*, hơn nữa còn khắc ghi trong trí nhớ nữa.

Kệ nó có đúng hay không, nói trước đã!

Tống Chu Thành đành thở dài với Lâm Tri Ngải, rồi đưa ra thêm một ngón tay nữa, trầm giọng nói: "Nhiều nhất bốn cái!"

Lâm Tri Ngải vẫn chau chặt mày, tự mình làm luôn, cô mở ngón cuối cùng của Tống Chu Thành ra: "Năm đi."

Cảm giác ngón tay của mình dần dần đưa lên, Tống Chu Thành dùng hết sức bình sinh cũng chẳng thể ngăn lại được, ngược lại còn khiến cho ngón cái của mình đỏ bừng lên.

Tống Chu Thành chỉ có thể gật đầu: "Thôi được, nói năm cái là năm cái, hơn một cái cũng không được!"

Nhân viên nhìn thấy đôi vợ chồng ở cửa tiệm giống hệt như đang đánh yêu mắng yêu vậy. Trong đôi mắt ngập tràn ngưỡng mộ.

Nếu như cô ấy nhớ không nhầm thì đại tiểu thư nhà họ Lâm này còn là một cô ngốc, không ngờ Tống thiếu soái lại đối xử tốt với cô như vậy.

Nhưng sau khi Tống Chu Thành gật đầu, cô nhân viên ấy lập tức mang ra hết tất cả màu son rồi đặt lên trên quầy, cho Lâm Tri Ngải tuỳ thích lựa chọn.

Lâm Tri Ngải đã chọn rất lâu mới có thể chọn ra năm màu cô thích nhất. Nhìn thấy Tống Chu Thành trả tiền, Lâm Tri Ngải hệt như một chú chuột nhỏ vụng trộm, nụ cười trên môi muốn giấu đi cũng không được.

Một lần năm màu, một lần năm màu, chỉ cần đến đây nhiều lần, cô sẽ có được tất cả màu son nhanh thôi. Đây gọi là tích tiểu thành đại.

Tống Chu Thành có thể không biết nhưng Lâm Tri Ngải lại cảm nhận được rất rõ ràng, từ sau khi cô bắt đầu đọc sách, cô thật sự trở nên thông minh hơn, vả lại càng ngày càng thông minh!

"Xin chào, làm phiền lấy cho tôi một cây son màu cam."

Phía sau lưng bỗng chợt vang lên giọng nói quen thuộc, Lâm Tri Ngải vội quay đầu xem, vừa hay nhìn thấy Vương Cảnh Phi mặc một chiếc sườn xám màu hồng nhạt.

Và Vương Cảnh Phi cũng vừa hay nhìn thấy Tống Chu Thành, còn mỉm cười gật đầu với Tống Chu Thành: "Anh A Thành, anh cũng đến dạo phố đấy à?"

Lâm Tri Ngải chau mày nhanh chóng kéo Tống Chu Thành ra sau lưng mình, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc nói với Vương Cảnh Phi: "Còn một người đứng sờ sờ ở đây nè, bộ cô không nhìn thấy à?"

Vương Cảnh Phi khẽ dụi mắt, đôi mắt đen huyền rưng rưng, hệt như một chú thỏ trắng bị ức hiếp, vô cùng đáng thương: "Chào... chào buổi sáng chị dâu."

Lâm Tri Ngải cứ thấy có gì đó bất thường nhưng không thể nói ra được là ở đâu bất thường. Vừa nãy cô đã nói gì đâu? Cô Vương Cảnh Phi này sao nói một lúc thì khóc luôn rồi!

Lâm Tri Ngải chau mày nhìn Tống Chu Thành, khẽ mím môi, gương mặt nghiêm túc, trong lòng cô thầm nghĩ: Chỉ cần anh dám mở miệng an ủi Vương Cảnh Phi một chữ, thì cô sẽ bỏ anh ở lại đây, dù gì quạt máy cũng mua rồi, son cũng đã đến tay mình rồi.

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải chăm chăm nhìn mình, Tống Chu Thành cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, bản năng sinh tồn khiến cho anh biết phải đưa mắt nhìn đi nơi khác, nói nhiều sai nhiều, không nói thì chắc không sao đâu nhỉ!

Vương Cảnh Phi chăm chú nhìn Tống Chu Thành một lúc lâu chẳng thấy anh có phản ứng gì, sắc mặt cô ta cũng không có biểu cảm nhưng trong lòng lại mắng Tống Chu Thành là cún.

Có nhầm không vậy, một mỹ nhân đứng sờ sờ ngay trước mặt anh khóc, anh cũng chẳng có phản ứng gì, anh có phải đàn ông không thế!

Cô nhân viên ở bên cạnh tìm kiếm ở quầy nửa ngày trời, cuối cùng cũng không tìm thấy cây son màu cam cho Vương Cảnh Phi, cô vội xin lỗi Vương Cảnh Phi: "Thật ngại quá ạ, cây màu cam cuối cùng đã được Lâm tiểu thư mua rồi ạ."

Nhìn thấy Vương Cảnh Phi đăm đăm nhìn cây son trong tay của mình, Lâm Tri Ngải nhanh chóng lùi một một bước, giấu cây son ra sau lưng của mình, sợ Vương Cảnh Phi sẽ đến giành mất.

Vương Cảnh Phi cũng thấy buồn cười, Lâm Tri Ngải không hổ là cô ngốc, viết hết tâm trạng của mình lên trên mặt. Chẳng qua cũng chỉ là một cây son, vẫn chưa đến mức khiến cô ta đi giành chúng với một cô ngốc.

Nhưng nhìn thấy Lâm Tri Ngải kéo tay Tống Chu Thành rời đi, Vương Cảnh Phi vẫn khẽ gọi Tống Chu Thành: "Anh A Thành, anh em đi mua nước ngọt cho em rồi, tụi em định đi xem phim, anh và chị dâu có muốn đi cùng không?"

Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải ở bên cạnh, hỏi cô: "Em muốn đi không?"

Lâm Tri Ngải quay đầu nhìn Vương Cảnh Phi vẫn còn đứng yên tại chỗ, chau mày trầm tư một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Đi!"

Dù gì về nhà cũng không có việc gì làm, cô vẫn chưa được xem phim bao giờ.

Vẫn là nên đi thử, cô cũng muốn biết rốt cuộc Vương Cảnh Phi muốn giở trò gì.

—----

[Chú thích]

*"Vô trung sinh hữu"- 無中生有: Không có mà làm thành có, kế thứ bảy trong quyển “Ba mươi sáu kế”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play