Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 7 - Giặt quần áo


5 tháng

trướctiếp

Beta lần 1 - 21/4/2024

***

“Hôm nay không phải chỉ có sáu người chúng ta đến giặt quần áo thôi sao? Sao lại có thêm người vậy?”

“Ai da, tẩu không nói ta cũng không nhận ra, người này là hán tử hay là ca nhi?”

“Có lầm không, đây không phải là Lê Cẩm sao!”

“Hắn còn mang theo thùng và chày gỗ, chẳng lẽ là muốn đi giặt quần áo?”

“Ai mà biết được? Gần đây không phải phu lang của hắn mới sinh con sao, không thấy y đến, Lê Cẩm này cũng biết đau lòng phu lang nha.”

Lê Cẩm đi theo sau, cách một khoảng không xa không gần, tuy rằng chân hắn dài, bước rất xa, nhưng vì tránh dị nghị nam nữ, không nên đi quá gần.

Phía đầu thôn có một con sông, nước sâu đến gối của nam nhân trưởng thành.

Đáy sông có đá cùng mấy con cua, nước trong suốt, các cô nương cùng ca nhi trong thôn đều tới đây giặt quần áo.

Nhưng trong thôn cũng có quy định, chính là mỗi lần chỉ được sáu nhà cùng nhau đi.

Dù sao, một con sông phân ra thượng nguồn và hạ nguồn, người sống gần thượng nguồn không khỏi có chút tiện nghi.

Vì để công bằng, trong thôn làm sáu bệ đá, người trong thôn thay phiên nhau ra sông giặt quần áo.

Lúc Lê Cẩm đến bờ sông, những người này đều đã vào vị trí của mình.

Các nàng nhìn thấy Lê Cẩm thật sự đến giặt quần áo, người tức phụ đi cuối cùng bưng chậu quần áo của mình đến trước mặt một tức phụ khác đã ngồi lên bệ đá.

“Lê Cẩm, ngươi thật sự tới đây giặt quần áo nha, vậy nhường cho ngươi chỗ của ta!” sau đó liền xoay qua nói với nữ nhân bên cạnh: “Tỷ, hôm nay quần áo ta ít, để ta giặt cùng chổ với tỷ, một lát là xong ngay.”

“Được.”

Lê Cẩm không biết trong thôn có quy định này, sau khi thấy một màn như vậy cũng chỉ có thể ngại ngùng sờ chóp mũi, sau đó nói lời cảm ơn.

Bọn họ nghe hắn nói, một bên nhanh tay giặt quần áo, một bên lén lút đánh giá Lê Cẩm.

Thật ra Tần Mộ Văn cũng có một vị trí giặt quần áo nhưng khổ nỗi không phải hôm nay. Trong thôn nhiều hộ gia đình, mọi người đều phải dựa theo thứ tự.

Chỉ là Lê Cẩm không chịu nổi việc để quần áo dơ thật lâu, không hỏi qua Tần Mộ Văn đã mang quần áo đi giặt.

Lê Cẩm không biết dùng chày gỗ giặt quần áo, hơn nữa bồ kết cùng xà phòng ở hiện đại không giống nhau, vì vậy lúc mới đầu động tác Lê Cẩm còn vụng về.

Một số cô nương chưa gả chồng không dám bắt chuyện với Lê Cẩm, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn trộm Lê Cẩm một cái.

Nhóm tức phụ thì ban đầu có cùng Lê Cẩm chào hỏi qua nhưng cũng không tiện nói thêm cái gì.

Rốt cuộc, ở thời đại này phải nghiêm khắc tuân thủ ‘nam nữ thụ thụ bất thân’.

*****

Con sông này ai về thôn cũng phải đi ngang qua, nam nhân buổi sáng dùng xe bò đem Lê Cẩm từ trấn về lúc này đang đánh xe phía xa, cảm thấy người giặt quần áo ở bờ sông rất quen mắt.

Càng gần càng quen mắt.

Càng nhìn càng giống Lê Cẩm.

Nhưng hắn ta không dám nghĩ đến, Lê Cẩm là người sẽ đi giặt quần áo sao? Như vậy mặt trời nhất định mọc đằng Tây!

Vì thế, sao khi đi qua bờ sông, nửa phút sau, nam nhân liền phi trở lại.

Hắn lớn tiếng kêu: “Lê Cẩm, thật sự là ngươi sao?”

Còn tốt là Lê Cẩm không phải người nhanh quên, nhận ra người này chính là người đưa hắn về lúc sáng.

Người này hẳn là người hiền lành, chất phác, trong lòng Lê Cẩm âm thầm dán cho người nọ cái danh ‘người tốt’.

“Là ta." Lê Cẩm trả lời.

Nam nhân kia đem xe bò cột lên tảng đá ven đường, đi đến bên cạnh bắt đầu nhìn kỹ Lê Cẩm.

Đúng là đang giặt quần áo, nói chứ, giặt còn rất ra gì.

Lê Cẩm luôn trưng vẻ mặt không biểu tình, giặt quần áo không khó, chỉ là dùng chày gỗ nên cần thêm ít sức, lại nói, lúc còn trẻ hắn cũng có xem phim truyền hình cổ trang, từ từ có thể làm quen.

Nam nhân vui vẻ nói: “Cư nhiên ngươi còn biết giặt quần áo, phải chi có họa sư (họa sĩ) vẽ lại cảnh này đem tặng phu lang ngươi, về sau ngươi dám khi dễ y liền để y lấy bức họa này ra uy hiếp ngươi.”

Lê Cẩm: “…” Đây là lời người bình thường nên nói sao?

Nhìn tướng mạo nam nhân độ khoảng 24, 25 tuổi, chính trực, khỏe mạnh, trong thế giới cổ đại đã sớm kết hôn sinh con, không chừng đứa nhỏ đã có thể đi mua nước tương*.

*Ý nói con đã lớn, có thể làm giúp việc trong nhà.

Lúc nảy Lê Cẩm cũng đã xem qua tướng mạo mình trong nước, tương tự như dung mạo của hắn kiếp trước.

Nhưng không giống với sự thành thục, ổn trọng của tuổi 29….Cũng giống như Tần Mộ Văn, hắn hiện tại mang theo sức trẻ cùng tinh thần của thiếu niên.

Lê Cẩm nghĩ, thân thể hiện tại của hắn chắc cũng khoảng 17, 18 tuổi.

Nam nhân thấy Lê Cẩm giặt quần áo, cảm thấy thú vị, định đứng coi một lát, dù sao chân đang đau, lười đi đường.

“Phu lang ngươi đã sinh rồi sao? Sinh cho ngươi một tiểu hán tử hả? Làm ngươi vui tới mức tự đi giặt quần áo?”

Lê Cẩm nhíu mày, nói: “Cha con bình an là được.”

Nhóc con kia lớn lên nhất định sẽ rất đáng yêu, quan tâm là nam tử hay ca nhi làm gì, đều là con của hắn với thiếu niên.

Nam nhân kia càng vui mừng, liền nói: “Lê Cẩm ngươi thật có phúc, về sau ngươi sẽ là trụ cột trong nhà. Buổi sáng ta còn bận lên trấn họp chợ bán củi nên không nói nhiều với ngươi. Hiện tại nói cũng được, nương ngươi trước khi qua đời đem khuê nữ của người thân gả cho đệ đệ ta, hai người họ bây giờ chung sống rất tốt, gia đình ta đều nhớ kỹ chuyện này.”

Lê Cẩm gật nhẹ đầu, thì ra nam nhân này cũng không phải tự dưng giúp hắn mà là vì Lê Cẩm cùng nhà hắn ta có quan hệ loanh quanh lòng vòng.

“Nương ngươi trước khi ra đi vẫn lo lắng cho ngươi nhất, nhờ ta để ý chăm sóc ngươi. Nhưng ta cũng không thể cả ngày xem chừng ngươi, vốn dĩ ta thấy hôm nay phu lang ngươi sinh con mà ngươi còn ra ngoài uống rượu đúng thật là quá đáng, chờ ta họp chợ về nhất định sẽ giáo huấn ngươi một trận. Nhưng xem hiện tại, ngươi làm phụ thân rồi đúng là càng trở nên hiểu chuyện.”

Vừa lúc Lê Cẩm đã giặt xong quần áo, hắn vắt khô để quần áo vào thùng gỗ.

“Cảm ơn ngươi lúc trước chiếu cố ta, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”

Hai người cùng nhau trở về, cô nương lúc nảy nhường chổ cho Lê Cẩm cũng đã giặt xong quần áo liền cùng tỷ muội của nàng tạm biệt ra về.

Từ xa, một đại hán đi tới, mặt mài còn nhăn nhó.

Lê Cẩm dừng bước, đang nghĩ bản thân hắn không biết người này tên gì thì trong đầu hiện lên một cái tên “Lý Trụ Tử”.

Lý gia các người đặt tên cũng thật là tùy tiện mà! Lý Đại Ngưu, Lý Trụ Tử….

Lê Cẩm nghĩ, về sau không chừng còn có thêm Lý Thiết Trụ đi…

“Trụ Tử ca, bị trật chân sao?”

Lý Trụ Tử nói: “Không sao, trở về ta dùng ván gỗ cố định một chút, ngủ một giấc liền khỏe.”

Trong thôn có rất nhiều phương thuốc nhân gian hữu dụng.

Lê Cẩm lại nói: “Ngươi ngồi xuống phiến đá, ta giúp ngươi nắn lại một chút.”

Vốn dĩ Lý Trụ Tử định bảo không cần, nhưng chân vừa bước một cái liền đau đến nhăn răng, nếu không nắn lại bây giờ chắc về sau cũng không cần cái chân này nữa.

Lê Cẩm nắm mắt cá chân, Lý Trụ Tử nhìn các khớp xương rõ ràng trên tay Lê Cẩm, nghĩ thầm, người đọc sách quả nhiên không giống hán tử nhà nông bọn họ.

Thoạt nhìn đôi tay còn tinh xảo hơn của nữ tử.

Không phải trông nữ tính, mà là….bàn tay nhìn là biết chỉ nên dùng để cầm bút, viết chữ làm say động lòng người.

Lý Trụ Tử cũng thầm nghĩ, về sau có tiền nhất định phải cho con trai đọc sách.

Nhìn Lê Cẩm mà xem, tuy rằng học không ra ngô ra khoai gì nhưng khí chất cũng không giống người thường nha.

Lê Cẩm không rảnh ngắm nghía tay của mình, tuy nhiên, trên cơ thể này Lê Cẩm cũng vừa lòng đôi bàn tay này nhất. Mười ngón tay thon dài như ngọc, móng tay cứng cáp như vỏ sò, lòng bàn tay cũng mịn màng, chính là đôi tay ‘sống trong nhung lụa’.

Đương nhiên cũng không hay tập viết…

Lê Cẩm cũng không dặn Lý Trụ Tử câu nào, trực tiếp tìm đúng vị trí, dùng sức bẻ.

Lý Trụ tử không chuẩn bị tâm lý, đau đến “ngao” một tiếng, làm các cô nương còn giặt quần áo bên cạnh giật mình nhìn qua.

“Các ngươi đang làm gì? Đừng đánh nhau, trong thôn cấm gây ẩu đả biết không?”

Lý Trụ Tử đau muốn khóc nhưng vẫn khàn giọng trả lời: “Không có đánh nhau, ta bị trật chân, Lê Cẩm nắn xương lại cho ta.”

Lê Cẩm đỡ hắn ta đứng lên: “Bây giờ ngươi đi thử một chút xem.”

Lý Trụ Tử vốn nghĩ rằng bước một cái sẽ đau, kết quả Lê Cẩm nắn xương xong như có phép thuật, một chút đau cũng không có.

Lê Cẩm nhìn biểu tình của hắn ta, biết là đã khỏi, vì thế đi qua rửa tay rồi đem đồ giặt xong bưng lên.

Xe bò của Lý Trụ Tử cũng ngay ở bên cạnh, hắn ta bảo Lê Cẩm đem thùng gỗ để lên xe bò, bản thân thì cùng Lê Cẩm đi bộ về.

“Ngươi thật giỏi nha, cái chiêu nắn xương này, nói không chừng cả đại phu trên trấn cũng không lợi hại bằng ngươi.”

Lê Cẩm không trả lời, hắn lợi hại nhất không phải nắn xương, mà là phẫu thuật.

Chỉ là có thời gian nữa năm học thêm bên ngoài, kỹ năng còn chưa bị phế.

Lý Trụ Tử thật sự cảm kích Lê Cẩm, nói nhiều hơn một chút: “Năm nay ngươi còn muốn thi tú tài không? Nếu thi không đậu có thể xin làm học trò trong y quán, ít nhất cũng có tiền nuôi gia đình. Phu lang ngươi dáng vẻ gầy yếu, mỗi ngày may quần áo cũng kiếm không được bao nhiêu. Ta nghe nói, y quán đãi ngộ rất tốt, nếu ngươi đến đó làm đại phu, còn được bao ăn, một tháng còn kiếm được 3 lượng bạc!”

Lê Cẩm nghĩ, xác thực cần phải kiếm tiền. Nếu dựa theo lời Lý Trụ Tử, đại phu một tháng kiếm được 3 lượng bạc, là 3 quan tiền, cũng chính là 3000 văn.

Triều đại này đại khái giống thời nhà Thanh, 1 đồng = 1 văn, 1 quan = 1000 văn tương đương 1 lượng bạc. (1000 văn = 1 quan = 1 lượng bạc)

Lê Cẩm hỏi: “Một con gà có giá 40 văn sao?”

Lý Trụ Tử nói: “Đúng vậy, đây là giá bán trên trấn, nếu ngươi muốn mua gà để nuôi tốt nhất mua luôn trong thôn, mua chổ Lý Đại Ngưu là được, chỉ có 35 văn.”

Lê Cẩm gật gật đầu, đại khái hắn đối với giá trị tiền của thời đại này có hiểu biết nhất nhất định.

Nghĩ lại trong nhà chỉ còn lại 7, 8 văn tiền, nói không chừng chỉ có thể mua được 10 cái bánh bao, nghèo đến không còn gì để ăn.

Khoảng cách từ con sông đi về cũng không xa, Lý Trụ Tử giảng giải cách tiết kiệm tiền với Lê Cẩm. Dù sao hắn ta thấy Lê Cẩm hiện tại đã thông suốt, biết thương phu lang, là một chuyện tốt.

Hắn nói Lê Cẩm không nên lấy hết tiền mua rượu uống, kiếm được tiền trước tiên nên tu sửa nhà cửa cho thật tốt!

Nếu không mùa hè mưa dột, mùa đông gió lùa, nhóc con trong nhà sao chịu được.

Đúng rồi, ở cổ đại tỷ lệ trẻ sơ sinh chết non rất cao, có nhiều nhà không nuôi sống được con cái. Không nhắc đến các loại bệnh như bệnh đậu mùa thì chuyện ăn uống cũng là một vấn đề lớn, còn có vấn đề quần áo nữa.

Lê Cẩm nghĩ, trước tiên đem nhà ở sửa cho thật tốt, nếu không tới lúc mùa hạ mưa dầm, đồ vật trong nhà ẩm ướt mốc meo, không tốt cho nhóc con.

Lý Trụ Tử thấy hắn đã nghe lọt tai, trong lòng cũng thấy vui mừng.

Lúc này là thời gian các nhà trong thôn xong việc nhà nông, về nhà ăn cơm, có người biết được Lý Trụ Tử lúc họp chợ bị thương ở chân, nhưng lúc này thấy Lý Trụ Tử bước đi như bay, trật chân chổ nào?

“Lý Trụ Tử, hôm nay ngươi kiếm được nhiều tiền hả? Đi y quán xem bệnh sao?”

Lý Trụ Tử cười ha ha, nói: “Bên cạnh ta có một vị thần y nha!”

Mọi người: “???”

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp