Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 6 - A Cẩm


5 tháng

trướctiếp

Beta lần 1 - 21/4/2024

***

Lúc Lê Cẩm vào phòng, Tần Mộ Văn trong lòng ôm đứa nhỏ, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt còn kém hơn lúc đang sinh, đôi môi cũng tái nhợt.

Nhưng dù có như thế thì y cũng thật cẩn thận ôm con vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nhóc con.

Tuy động tác Tần Mộ Văn còn ngượng nghịu, nhưng có thể nhìn ra y vô cùng yêu thích con của mình.

Lê Cẩm cười nói: “Nhóc con quả nhiên rất thích a cha, được a cha ôm lên liền ngưng khóc.”

Lúc hắn đang nói chuyện động tác trải chăn cũng không ngừng lại.

Thời đại này chăn bông bên trong được độn bằng bông từ cây bông, trước tiên Lê Cẩm dọn trống một bên giường, trải chăn bông lên.

Hắn điều chỉnh độ dày cho thích hợp, không quá cứng cũng không quá mềm, nếu quá cứng thì nằm sẽ không thoải mái, còn nếu quá mềm thì sẽ không tốt cho thắt lưng.

Lê Cẩm dùng tay ước lượng độ dày, đến khi cảm thấy vừa ý thì dừng lại.

Bất quá cũng không thể so được với đệm cao su ở hiện đại.

Lê Cẩm mượn từ nhà Trương Đại Ngưu hai cái chăn bông được làm tỉ mỉ, lúc trải lên không tính quá dày, sẽ không ảnh hưởng đến thắt lưng.

Lê Cẩm hỏi: “Đệ thấy độ dày như này đã thích hợp chưa, hay là bớt một chút?”

Tần Mộ Văn bỗng chốc ngây người, không hề nghĩ tới Lê Cẩm sẽ hỏi ý kiến của y.

“Ta, ta sao?” Giọng thiếu niên vốn nhỏ nhẹ, cộng thêm vừa mới sinh con nên có chút dịu dàng.

Không giống như giọng nữ tử ngọt ngào, thánh thót nhưng lại khiến cho người nghe cảm giác nhưng có dòng nước mát chảy qua.

Lê Cẩm không phải người hay cười, kiếp trước đa phần thời gian hắn đều sinh hoạt trong bệnh viện, đã quen thuộc với cảnh sinh ly tử biệt.

Nhìn thấy có người qua đời đương nhiên trong lòng bác sĩ cũng không dễ chịu, nhưng bọn họ còn phải tổng hợp các chỉ số từ cơ thể người bệnh, kết luận nguyên nhân tử vong, sau đó đem những số liệu này gom góp lại, tìm giải pháp mới thúc đẩy y học phát triển.

Thời điểm bác sĩ thống kê số liệu không thể mang vẽ mặt vui tươi, hớn hở, dù sao cũng mới có người vừa qua đời. Nhưng mang vẻ mặt khóc lóc làm tổng kết cũng không khỏi quá ngu ngốc.

Cho nên đa số bác sĩ đã luyện được kỹ năng lạnh mặt, nghiêm túc viết báo cáo.

Hơn hết, Lê Cẩm là một nam bác sĩ sản khoa nên càng không có khả năng mang vẻ mặt vui tươi an ủi sản phụ. Tóm lại, Lê Cẩm không nhớ rõ lần cuối cùng hắn cười là lúc nào.

Nhưng bây giờ nhìn thiếu niên vụng về, nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ, khóe môi hắn không tự giác mà nâng lên.

Hắn vừa cười vừa xoa đầu thiếu niên nói: “Đương nhiên, không hỏi đệ chẳng lẽ ta hỏi nhóc con sao?”

Trên người Tần Mộ Văn vừa được lau qua, mang theo mùi hương tự nhiên khiến người bên cạnh cảm thấy thoải mái.

Y ngoan ngoãn trả lời: “ Như này, như này là được rồi.”

Lê Cẩm cũng không hỏi tiếp, dù sao vẫn còn một cái đệm, nếu thiếu niên cảm thấy không thoải mái thì lại lót thêm.

Sau đó hắn lấy thêm một tấm khăn mỏng trải trên cùng, đem đứa nhỏ thuần thục nâng ra từ trong lòng Tần Mộ Văn.

Nhóc con bị làm cho chấn động: “???” Đã xảy ra chuyện gì? Mặc kệ, cứ khóc trước rồi tính.

Tần Mộ Văn cũng không hiểu gì, hiện tại nỗi lo lớn nhất của y là sợ Lê Cẩm không thích ca nhi, sẽ không yêu thương đứa con đầu lòng này. Lúc này, xem xét thái độ của Lê Cẩm, không tỏ ra quá yêu thích nhưng cũng không có thái độ lạnh nhạt.

Lê Cẩm khom lưng, nói: “Đừng quậy.”

Sau đó hắn ôm thiếu niên vào lòng.

Kỳ thật, khi nảy trong lúc sinh con, Lê Cẩm cũng cũng đã ôm y như vậy.

Tần Mộ Văn bị cơn đau bụng tra tấn đến chết đi sống lại nào có bận tâm đến điều này, nhưng bây giờ y có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập ổn định của nam nhân, cảm nhận được hơi nước nhàn nhạt tỏa ra sau khi hắn tắm xong.

Lúc này Tần Mộ Văn mới nhớ đến từ lúc sinh xong tới giờ y còn chưa mặc lại quần.

Tuy cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, gió không thể lọt vào, nhưng động tác của nam nhân không khỏi mang theo chút gió làm Tần Mộ Văn đỏ cả mặt.

Lê Cẩm bảo Tần Mộ Văn quàng tay qua cổ, hắn giúp y lau thân dưới, sau đó ôm y đến bên giường.

Động tác không hề mang theo chút khiêu khích cùng quá phận.

Ngược lại, giống như hành vi chăm sóc người thân bị bệnh hơn.

Lê Cẩm nhanh chóng đặt y lên phần đệm đã trải tốt, đắp chăn đàng hoàng cho Tần Mộ Văn, ém góc chăn đâu vào đấy.

Lúc này, hắn mới hỏi thêm: “Đệ để quần áo ở đâu?”

Thiếu niên tổng cộng chỉ có hai bộ quần áo, một bộ hiện tại đang mặc, bộ còn lại để trong ngăn tủ kế bên giường.

Lê Cẩm tìm được quần áo, bàn tay cách một lớp chăn mặc vào cho Tần Mộ Văn. Quần có vẻ mặc không vừa, vì lúc trước mang thai bụng lớn nên đã đem lưng quần sửa to ra, nhưng hiện tại cũng không quan trọng lắm.

Sửa soạn tốt cho thiếu niên xong, Lê Cẩm mới đem đứa nhỏ bọc tã kín mít.

Lúc này là giữa tháng sáu, tuy nhiệt độ hơi cao nhưng so với mùa đông khắc nghiệt thì sinh con thời điểm này tốt hơn. Nếu vậy, Lê Cẩm nghĩ, có lẽ phải mua thêm than về đốt giữ ấm.

Đem một lớn một nhỏ đều nhét vào trong chăn ấm, lúc này Lê Cẩm mới ngừng tay, xoay qua đem đệm giường dơ kia gấp lại.

Vừa nhìn liền biết bộ chăn đệm này đã dùng nhiều năm, bông bên trong đã bị ép thật chặt, bây giờ trên mặt còn dính không ít máu. Muốn tháo ra giặt thì đúng là một công việc phiền toái.

Lê Cẩm tính toán đem chăn đệm này tháo ra làm chất đốt.

Tuy rằng hắn biết nấu cơm, biết quét tước dọn dẹp, nhưng việc may vá thì không biết một chút gì. Trong nhà này, nói đến chuyện may vá chắc cũng chỉ có thiếu niên kia, nhưng y vừa mới sinh con sao có thể để y làm được.

Lê Cẩm nghĩ, dù sao chăn đệm này cũng không còn dùng được, vậy thì cứ bỏ đi. Trong nhà hiện giờ cũng có chăn đệm mới, đã đủ dùng.

Tần Mộ Văn cả người nằm trong chăn, so với khi nảy thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần. Y nghĩ, không biết tướng công lấy mấy thứ này từ đâu….

*****

Lê Cẩm đem hết những đồ không còn sử dụng được trong nhà tới nhà bếp.

Hắn sống một mình nhiều năm như vậy, yếu cầu cơ bản nhất chính là nhà ở cùng đồ dùng trong nhà sạch sẽ, ngăn nắp.

Chờ dọn dẹp xong hết thảy, Lê Cẩm bắt đầu nhớ lại năm đó khi còn trên ghế nhà trường, giảng viên đã nói qua “Những việc cần chú ý sau khi sinh”. Đại khái là….Cảm xúc của sản phụ cần phải ổn định! Bệnh trầm cảm sau khi sinh cũng không phải là chuyện nhỏ.

Lê Cẩm quay về phòng, nhóc con vừa khóc xong đã ngủ ngon lành. Dáng vẻ nhìn thật đáng yêu, giữa mày còn có nốt chu sa, quả thật muôn phần xinh xắn.

Nhưng thiếu niên vẫn chưa ngủ, thời điểm Lê Cẩm vừa bước vào, y chớp chớp mắt nhìn Lê Cẩm, lúc Lê Cẩm nhìn lại thì nhanh chóng dời đi.

Lê Cẩm ngồi bên mép giường gợi chuyện: “Bây giờ có lạnh không?”

Thiếu niên đối diện Lê Cẩm ngoan ngoãn lắc đầu.

Lê Cẩm muốn đỡ trán, rõ ràng vẫn còn là một đứa nhỏ, sao “hắn” có thể hạ thủ được!

“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Thiếu niên lắc đầu, lần này lên tiếng: “Không có.”

“Nếu đau bụng thì phải nói với ta, đừng ngại, cũng đừng sợ.”

Thiếu niên nhìn Lê Cẩm, đôi mắt mở to, hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Đúng lúc này, trong đầu Lê Cẩm xuất hiện một số hình ảnh.

*****

“Phu quân? Tướng công? Tiện nhân ngươi xứng sao?”

Thiếu niên quỳ trên mặt đất. nước mắt rơi như mưa, nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, sau này không dám nữa.”

Sau đó là một trận đấm đá liên hồi.

*****

Lê Cẩm thấy dù bản thân là người đứng xem thôi cũng không khỏi tức giận, thật khó tưởng tượng làm sao thiếu niên có thể kiên trì được suốt mấy năm.

“Ta tên Lê Cẩm, Lê (黎) trong Bình minh (黎明), Cẩm (锦) trong Tiền đồ như gấm (祝你前程似锦). Đệ có thể trực tiếp gọi tên ta, hoặc là…nếu đệ thích có thể gọi tướng công.”

Lê Cẩm không bởi vì tổn thương trong hai năm qua của thiếu niên mà xin lỗi, bởi vì hắn biết làm tổn thương người khác xong xin lỗi là một chuyện vô nghĩa.

Lúc này những lời nói ra đều vô dụng, còn không bằng dùng hành động thực tế đền bù tổn thương trong lòng thiếu niên. 

Lúc Lê Cẩm cho rằng thiếu niên sẽ không trả lời liền nghe được từ miệng thiếu niên gọi một tiếng.

"A Cẩm." Thiếu niên gọi xong liền nhắm chặt mắt chui vào chăn.

Y không biết Lê Cẩm sẽ phản ứng ra sao, y không dám gọi Lê Cẩm là “tướng công” hoặc “phu quân”, bởi vì tâm tư y mẫn cảm, y cảm thấy Lê Cẩm bây giờ và Lê Cẩm lúc trước không giống nhau.

Tần Mộ Văn muốn dùng một xưng hô mới, bắt đầu một cuộc sống mới.

Y sợ chỉ vì một cái xưng hô mà đánh thức sự thô bạo trong con người Lê Cẩm.

Thật ra bản thân y có thể nhẫn nhịn, nhưng còn nhóc con….nhóc con chỉ mới chào đời, còn yếu ớt như vậy thật sự sẽ không chịu đựng nổi.

Lê Cẩm cười, nói: “Xưng hô này ta rất thích.”

Tâm trạng căn thẳng của thiếu niên rốt cuộc buông xuống, vừa nảy trong lòng y cực kỳ căn thẳng, hiện tại đã thả lỏng, rất nhanh liền ngủ say.

Lúc này Lê Cẩm cẩn thận đánh giá căn phòng từ trong ra ngoài một lần, phòng ngủ khoảng chừng mười mấy mét vuông, một giường gỗ để sát mép tường.

Cuối giường là một kệ thấp được làm thủ công, thoạt nhìn được bảo quản cẩn thận. Kệ gồm ba tầng, đựng một ít đồ linh tinh vụn vặt nhưng vui tai vui mắt.

Bồ kết thì được đặt ở dưới cửa sổ, vừa lúc có thể đem quần áo dơ đi giặt. 

Trong phòng không có thêm tủ nào khác, chỉ có hai sọt tre. Một cái để đựng quần áo, một cái đựng kim chỉ chưa may xong.

Lê Cẩm thấy dưới sọt quần áo còn có bảy, tám đồng tiền, nghĩ lại, có lẽ thiếu niên không còn nơi nào khác để giấu, lại sợ nguyên chủ đem toàn bộ tiền đi uống rượu.

Lê Cẩm không đụng vào số tiền đồng đó, một lát giặt xong quần áo có thể tìm Lý Đại Ngưu chơi cờ, nhân tiện hỏi thăm một chút.

Thêm việc Lê Cẩm vừa thấy bản thân có thể nhớ lại một chút ký ức lúc nguyên chủ cùng thiếu niên sống chung.Vậy thì….thời gian hắn nhớ lại chuyện về thiếu niên chắc cũng không còn bao lâu….Muốn hắn trực tiếp hỏi tên thiếu niên không phải là đang nói rõ mình không phải Lê Cẩm nguyên chủ sao?

Lê Cẩm lúc này còn không hay biết rằng, ngay cả nguyên chủ cũng không biết tên của thiếu niên, càng không nghĩ đến chuyện sẽ gọi thiếu niên một cách đàng hoàng, xem y là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Bất quá, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Lê Cẩm quyết định đi giặt quần áo trước, hắn thấy các ca nhi cùng những tức phụ trong thôn tay bưng thau giặt đồ đi tới chổ phía xa kia, lại nhớ đến lúc hắn được người trong thôn chở về bằng xe bò có nhìn thấy một con sông.

“Nói không chừng người trong thôn đều giặt quần áo ở con sông kia.”

Hắn lấy bồ kết, chày gỗ (dùng để gõ quần áo khi giặt), thùng gỗ cùng với mấy bộ quần áo dơ xuất phát.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp