Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 4 - Ta sẽ chết sao?


5 tháng

trướctiếp

Beta lần 1 - 21/4/2024

***

Thiếu niên trong phòng khóc đến mắt đỏ hoe tên là Tiểu An, mà chính y cũng không biết bản thân mình mang họ gì.

Kể từ khi có ký ức đã biết bản thân mình bị bán đi.

Cũng may lúc ấy tuổi y còn nhỏ mới không bị bán vào những nơi như thanh lâu.

Cho dù như vậy, hiện tại y cũng đã bị gã về thôn làm thiếp cho một hán tử không biết thương yêu tức phụ, chỉ có thể trách bản thân vận mệnh không tốt.

Nói gì đi nữa thì số phận y cũng đã như vậy.

Đứa nhỏ Tiểu An này cũng thật đơn thuần, người khác trong thôn khi gặp Tần Mộ Văn ít nhiều đều có chút đề phòng, còn y lần nào đi ngang qua trông thấy Tần Mộ Văn cũng sẽ ghé vào chào hỏi một cái.

Hôm nay y vẫn luôn khóc như thế là vì lo lắng Tần Mộ Văn khó sinh, sẽ một xác hai mạng.

Phu quân của Tần Mộ Văn còn thản nhiên ra ngoài rượu chè, căn bản là không hề quan tâm đến người tức phụ này.

Tiểu An cảm thấy không đáng thay cho Tần Mộ Văn.

Bất quá tình trạng hiện nay của y cũng không tốt hơn được bao nhiêu, nếu qua thêm mấy năm vẫn không sinh được con, nói không chừng sẽ bị nhà họ Lý đuổi ra ngoài trở thành một người tứ cố vô thân.

Nếu như may mắn có con, cảm giác ca nhi sinh con như đi dạo quanh quỷ môn quan cũng phải một mình chịu đựng.

Không ai có thể giúp y, cũng xem như mệnh đã định.

Cuối cùng Tiểu An cũng không biết bản thân khóc vì thấy Tần Mộ Văn khổ sở hay khóc cho số phận sau này của mình.

Nhưng không ai nghĩ đến, vào thời điểm quan trọng Lê Cẩm lại trở về, hơn nữa còn mang đến canh trứng thơm ngào ngạt.

Tuy Tiểu An gả vào Lý gia làm thiếp nhưng cũng chỉ được ăn dưa muối cùng cháo loãng mà thôi.

Lê Cẩm ngẫm nghĩ, đời trước lúc hắn còn nhỏ, vào khoảng thập niên 60-70 gì đó, những hộ gia đình trong thôn cũng chỉ ăn thịt nhân dịp lễ tết. Càng không nói đến nơi này, túng thiếu đủ đường, những hán tử bình thường cũng chỉ được ăn những thứ như bánh nướng áp chảo, cháo loãng, rau ngâm.

Trong thôn cũng chỉ có nhà Lý Đại Ngưu và nhà trưởng thôn tốt hơn một chút.

Những nhà khác dù có nuôi gà, vịt thì cũng không thường xuyên làm thịt ăn.

Bọn họ còn nuôi gà, vịt để đẻ trứng, trứng dành cho người phải làm việt vất vả nhất trong nhà ăn. Cũng xem như là công bằng, ai làm nhiều thì người đó được hưởng.

Có gia đình gồm ba thế hệ chung sống với nhau, gia gia, nãi nãi được xem là người lớn nhất trong nhà, họ chưa qua đời thì cũng đừng nghĩ đến việc phân gia (chia của cãi trong nhà ra ở riêng).

Cho nên những thanh niên trai tráng trong nhà sẽ là sức lao động chính.

Phần lớn trứng gà được gia quyến trong nhà mang lên trấn bán những khi có họp chợ, phần còn lại thì để dành cho người lao động vất vả nhất trong nhà ăn.

Đôi khi, những thanh niên cũng không nở ăn, giấu đi chờ buổi tối về phòng riêng mang ra cho đứa nhỏ nhà mình ăn tẩm bổ.

Cho nên chỉ sợ nhóm ca nhi trong phòng lúc này đã thật lâu không được ăn trứng gà.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến tên Lê Cẩm này sẽ làm bánh trứng cho họ ăn, lại còn cho thêm hành thái nhỏ, ăn ngon hết sức.

Có ca nhi lớn tuổi hơn trong số bọn họ, trong mắt đã có vài phần hâm mộ.

"A Văn, số ngươi thật tốt, lúc sinh con phu quân ngươi còn nấu canh trứng, hầm canh gà cho ngươi, trong canh còn có thịt nha!

Có thịt, nghĩa là giết gà. Trong thôn chỉ có lễ tết mới giết gà ăn mừng một chút.

Hoặc có đứa nhỏ nhà giàu nào được sinh ra mới giết gà.

Nói tóm lại, không có nhà nào giết gà hầm canh cho phu lang hoặc thê tử lúc sinh cả.

Tần Mộ Văn không biết đáp lại như thế nào, y hoàn toàn không biết vì sao Lê Cẩm đột nhiên đối xử với y tốt như vậy.

Tuy rằng trên danh nghĩa y là phu lang của Lê Cẩm nhưng Lê Cẩm không hề đặt y vào mắt.

Tần Mộ Văn kỳ thực cũng gầy gò, còn cao hơn một chút so với các ca nhi khác, tay chân cũng nhỏ, cho nên lúc này nhìn qua bụng y đặt biệt lớn.

Đệm dưới giường đã bị mang đi, ván giường được làm từ những mảnh gỗ ghép lại, lúc này được trải một tầng vải sạch lên trên.

Bởi vì Tần Mộ Văn lo lắng lúc sinh con sẽ làm dơ chăn đệm, chăn bông mà dính máu khi giặt rất phiền phức, nên lúc này y chẳng khác gì ngồi trực tiếp lên ván giường cứng ngắc.

Tần Mộ Văn đã ngồi như vậy cả buổi sáng, những cơn đau bụng đến rồi đi không biết bao nhiêu lần, nhưng đứa nhỏ này chính là chưa muốn đi ra.

Tiểu An nhìn vẻ đau đớn trên khuôn mặt Tần Mộ Văn, nhanh chóng bưng canh gà tới, nói: “Đừng sợ, đứa nhỏ nhất định sẽ nhanh chóng đi ra, ngươi và đứa nhỏ đều sẽ bình an, khỏe mạnh. Có phải lúc nảy ăn canh trứng còn chưa no đúng không, ăn thêm một chút canh gà cho lại sức.”

Thời đại này sản phụ trong thôn có mấy ai gặp đồ ăn nhiều dầu mỡ là sẽ bị nôn nghén đâu, trong thời kỳ mang thai còn hiếm có cơ hội nhìn thấy thịt.

Nhưng Lê Cẩm cố tình vớt tầng dầu trên mặt canh bỏ đi chỉ để lại canh gà mang hương vị tươi mới.

Bánh trứng ngâm trong canh gà trở nên mềm mại, cùng với mùi vị hành thái lưu luyến nơi đầu lưỡi, Tần Mộ Văn liền ăn thêm một ít bánh.

Mùi thức ăn dần lấn át không khí ngạt thở trong phòng. Lúc trước mọi người đều cảm thấy Tần Mộ Văn sắp không xong, bây giờ mọi suy nghĩ đều thay đổi. Thời điểm sinh con được Lê Cẩm quan tâm, chăm sóc, có khi Diêm Vương tới bên cửa Lê Cẩm cũng sẳn sàng ngăn cản.

Tần Mộ Văn cùng đứa nhỏ nhất định đều sẽ tốt.

*****

Bên này Lê Cẩm lại tắm rửa thêm một lần, lần này không cần gội đầu nên tắm rất nhanh.

Vốn dĩ Lê Cẩm không muốn mặc lại áo ngoài dính đầy bụi đất nên trực tiếp mặc luôn áo trong. Nhưng nghĩ tới trong phòng còn có ba ca nhi nên vẫn là đem áo ngoài mặc vào, rốt cuộc thì thế giới này nam nhân cũng có thể sinh con mà…Nếu hắn thật sự chỉ mặc áo trong đi ra, sợ sẽ làm tổn hại đến danh dự của những thiếu niên kia.

Nghĩ vậy, Lê Cẩm không nhịn được mà mắng một câu, cái thế giới dở hơi gì đây!

Thời gian Lê Cẩm tắm không lâu, đột nhiên nghe được tiếng hét tê tâm phế liệt, tim Lê Cẩm thắt lại.

Tuy nói là hắn làm bác sĩ đã gặp qua vô số trường hợp sinh con, có nhiều người sinh không thuận lợi sẽ lựa chọn phương pháp sinh mổ. Lúc phẫu thuật nhìn cảnh tượng máu me đầm đìa Lê Cẩm cũng đều bình thản.

Vì đã thấy quá nhiều nên không còn hoảng sợ nữa.

Thậm chí còn có thể bình tĩnh thảo luận cùng bác sĩ gây tê và y tá trưởng quá trình giải phẫu rồi đưa ra một số cải tiến.

Nhưng lần này lại không giống vậy, nội tâm Lê Cẩm mãnh liệt dâng trào.

Trước mắt Lê Cẩm là hình ảnh thiếu niên với khuôn mặt trắng bệch, Lê Cẩm còn nhìn thấy dưới đuôi lông mày của thiếu niên là một nốt chu sa.

Lê Cẩm không biết cảm giác hiện tại là đồng tình hay là gì, hắn chỉ biết mình thật sự lo lắng cho thiếu niên kia.

Lê Cẩm cũng không ngu ngốc, dù là từ những lời lúc ban đầu của nam nhân đánh xe bò, hay là thái độ của những người trong thôn, Lê Cẩm không khó đoán ra những chuyện tốt mà nguyên chủ đã làm.

Bằng không người trong thôn cũng sẽ không ghét bỏ hắn như vậy.

Nhiều người cùng ghét bỏ một người đủ để chứng minh nhân phẩm người này thật sự không ra sao.

Lê Cẩm nghĩ thiếu niên đang trong phòng chờ sinh kia cũng thật tội nghiệp, cư nhiên phải gả cho một người như vậy.

Âm thanh trong phòng truyền ra từng chút từng chút nặng nề hơn.

Lê Cẩm giống như đa số nam nhân khác, lo lắng đi đi lại lại trong sân.

Nhiều lần Lê Cẩm muốn trực tiếp tiến lên đẩy cửa đi vào nhưng lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đến quá trình sinh con của thiếu niên, nên chỉ có thể lẳng lặng chờ ở ngoài.

Lại qua thêm nửa canh giờ, tiếng kêu thảm thiết trong phòng dần yếu đi, Lê Cẩm nghĩ, khẳng định là khi kêu to không kết hợp hít thở đều đặn, chắc là hết sức rồi.

Hắn cảm thấy không thể đợi được nữa, phải vào trong thôi.

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tiểu An khóc lóc chạy ra: “Lê Cẩm, A Văn không xong rồi, người muốn gì thì vào nói với y đi…”

Hai ca nhi còn lại cũng lo rằng thiếu niên sẽ chết trên giường, bọn họ lại không muốn cùng người chết ở chung một phòng nên cũng đều theo ra.

Lê Cẩm để Tiểu An đứng bên ngoài, tự mình đi vào, chốt cửa lại.

Thoạt nhìn thiếu niên trên giường không rõ sống chết, Lê Cẩm cũng không có thời gian để ý diện mạo thiếu niên ra sao, hắn nhanh chống cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc áo trong tránh cho bụi đất dính đến.

Nhưng Lê Cẩm biết thiếu niên này sẽ không chết, chỉ là hiện tại y đang mất sức, trên người chỉ đắp một chiếc khăn mỏng, lồng ngực còn đang không ngừng phập phồng.

Lê Cẩm đến bên mép giường, nhíu mày, cái giường này sao cứng thế?

Hắn thấy trên đầu tủ bên tường có để tấm chăn bông, hắn liền lấy chăn trải lên giường sau đó bế thiếu niên đặt lên chăn.

Một loạt động tác kéo ý thức của thiếu niên trở về, nhìn thấy Lê Cẩm, ánh mắt thiếu niên lẳng lặng như tro tàn.

“Ta sẽ chết sao?”

Lê Cẩm ngồi ở mép giường, đem đầu y đặt lên đùi mình, giúp y chỉnh lại vài sợ tóc bị mồ hôi làm ướt trên mặt, nói: “Sẽ không, có ta ở đây đệ sẽ không chết đâu.”

Đây là lời thật lòng, tuy rằng chưa được tiếp xúc với Tần Mộ Văn nhưng những trường hợp giống vậy hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, hắn có thể đảm bảo thiếu niên tên A Văn này sẽ không chết.

Tần Mộ Văn ngước nhìn Lê Cẩm, nước mắt rưng rưng, y không hiểu sao người này đột nhiên lại thay đổi như vậy.

Lúc trước động một chút là ra tay đánh người, bảo y sao còn không mau chết sớm một chút, hắn liền có thể lấy người khác.

Kết quả hiện tại lại nói với y, nhất định sẽ không chết.

Lê Cẩm cũng lét lút đánh giá Tần Mộ Văn, hắn cảm thấy ‘bản thân’ đúng là đang tạo nghiệt! Thoạt nhìn tướng mạo Tần Mộ Văn còn quá ngây ngô, chắc chắn là chưa được 18 tuổi…

Tuổi này ở thời hiện đại không rủ rê đồng bọn ra sân bóng rổ thì cũng ở nhà trầm mê lập đội đánh game.

Nhưng ở thời đại này, thiếu niên thân mạng bụng lớn, yếu ớt nằm trên giường hỏi hắn “Ta sẽ chết sao?”

Ngữ khí bình đạm, thậm chí không nhìn ra y có bao nhiêu lưu luyến với thế giới này.

Nhưng Lê Cẩm biết, y nhất định muốn tiếp tục sống, nếu không cũng sẽ không kiên trì đến tận bây giờ.

Đến nỗi, xem hiện tại thiếu niên này bình tĩnh như vậy, chắc là….đã chấp nhận hiện thực đi.

Thật ra, nếu đặt tình huống này lên người bình thường, không chừng đã hận chết hắn rồi, nhưng thiếu niên này lại nhẫn nhục chịu đựng, phục tùng, cam chịu.

Lê Cẩm đau lòng vuốt tóc y, nắm tay y thật chặt, nói: “Hiện tại đệ đừng gấp, sinh con là chuyện không thể gấp được, một lát đệ nắm lấy tay ta, lúc ta bảo dùng sức thì đệ hãy rặn thật mạnh, có bấu vào tay ta cũng không sao, như vậy cũng có cái cho đệ tựa vào.”

Ngữ điệu của Lê Cẩm không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, ngược lại mang theo chút ma lực đặt thù có thể làm người khác yên tâm hơn.

Hai tay Tần Mộ Văn nắm chặt bàn tay Lê Cẩm như vớ được cọng rơm cứu mạng.

Hai bàn tay y lạnh lẽo nhưng tay Lê Cẩm lại ấm áp, Tần Mộ Văn không cẩn thận chạm vào mấy bọng nước trên tay hắn.

Tần Mộ Văn nhớ Tiểu An có nói Lê Cẩm vì sợ canh trứng bị nguội nên dùng tay ủ ấm, kết quả lại nóng đến nổi bàn tay toàn là bọng nước.

Bọng nước vỡ ra, Lê Cẩm đương nhiên thấy đau.

Nhưng khi hắn nhìn đến đôi mắt của thiếu niên, chỉ cười, nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp