Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 3 - Bánh trứng


5 tháng

trướctiếp

Beta lần 1 - 21//2024

***

Lê Cẩm ngơ cả người, thân là một bác sĩ, hắn tin bản thân có đủ khả năng phân biệt được sự khác nhau giữa nam và nữ.

Bất luận là người vừa ra nhận canh hay là hai người đang ngồi nói chuyện với ‘sản phụ’, thậm chí là vị ‘sản phụ’ sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường kia đều mang dáng vẻ của thiếu niên.

Lê Cẩm nhìn cánh cửa đóng chặt lâm vào trầm tư.

“Kể cả chuyện mang tính huyền học như xuyên qua này mình cũng đã tiếp thu, chỉ là việc nam nhân sinh con chẳng lẽ còn không thể tiếp thu sao.”

Lê Cẩm đem những lời này tự lập đi lập lại ba lần, nhưng vẫn thấy rất khó tiếp thu!!

Làm bác sĩ cũng có thể ngẫu nhiên tin vào vài ba chuyện huyền học, nhưng liên quan đến cấu tạo cơ thể người thì lại là chuyện khác. Thôi vậy, thế giới lắm chuyện li kỳ, hiện tại sản phụ… à không, tính mạng thiếu niên đang nằm trên giường chờ sinh là quan trọng nhất.

Lê Cẩm chỉ có thể giơ tay vỗ vỗ mặt, sau đó đến bên thùng nước lạnh vóc nước rửa mặt làm cho bản thân tỉnh táo một chút.

Hiện tại bên trong phòng ngẫu nhiên sẽ truyền ra vài tiếng hít khí ngắt quãng, có vẻ rất khổ sở.

Lê Cẩm biết đây là lúc xuất hiện từng cơ đau thắt, giúp cho thiếu niên kia thích ứng trước một chút, dù sau sinh con là chuyện vô cùng đau đớn, chỉ có thể tự mình làm quen.

Lại nói, chuyện này cũng giống như chuyện con người sống trên đời, có người ngã một cái thôi cũng cảm thấy đau đớn, có người lại ngã thành quen, còn có thể tự mình tìm được niềm vui trong khổ đau.

Lê Cẩm thấy mình cũng là một trong số đó. Ở hiện thực, không nói đến tiền tài sự nghiệp ra sao, nhưng cuộc sống mỗi ngày trôi qua phi thường hoàn mỹ.

Thi đậu đại học năm 17 tuổi, đến 25 tuổi thì tốt nghiệp bằng tiến sĩ (học 8 năm y học lâm sàn, sau đó tiếp tục học bằng cử nhân, thạc sĩ rồi đến tiến sĩ), còn có cơ hội qua Đức làm trao đổi sinh.

Sau khi tốt nghiệp, hắn về làm bác sĩ cho một bệnh viện trực thuộc trường đại học đã theo học, sau bốn năm, ở tuổi 29 hắn đã có tài chính độc lập, tự mình mua nhà, mua xe. Tuy đến giờ vẫn chưa có đối tượng yêu đương nhưng cũng không hề cảm thấy cô đơn.

Hiện tại đã xuyên qua, nhìn đến….phá lệ xem là nhà đi, bao gồm hai gian được xây bằng gạch vừa thấp vừa nhỏ. Một gian là nhà bếp, gian còn lại là phòng ngủ mà lúc nảy nhân lúc cửa mở Lê Cẩm đã nhìn thoáng qua, diện tích cũng không tính là lớn, mở cửa ra là thấy ngay chiếc giường, nếu không lúc nảy hắn cũng không thấy hết được toàn bộ người trong phòng. Chuyện này lại lần nữa nhắc nhở Lê Cẩm, tức phụ của hắn là một người nam nhân.

Lê Cẩm nghĩ, vừa xuyên qua đã được khuyến mãi thêm cho một thê một con, cũng xem như là có phúc lợi đi.

Phúc lợi cái quái gì!

Cái thân thể gầy yếu, cái bộ dạng khốn khổ này còn có thể nuôi được tức phụ cùng con nhỏ gì đó sao?

Lê Cẩm lại cảm nhận được cơn đau nhói từ dạ dày, có lẽ do nguyên chủ uống rượu nhưng lại không có gì bỏ bụng nên dạ dày hiện tại rất đau. Hắn chỉ có thể đè lại tâm trạng hiện giờ, giữ được mạng sống là quan trọng nhất.

Trong nhà bếp Lê Cẩm tìm được một cái túi nhỏ đựng bột mì, gạo trong lu thì chỉ còn lại một ít. Lê Cẩm không đụng đến gạo, hiện tại trong nhà quá nghèo nên giữ lại cho thiếu niên kia ăn.

Lê Cẩm múc một ít bột mì ra bỏ vào tô, thêm một quả trứng gà, chút dầu, muối và một ít hành thái nhỏ, cuối cùng cho nước vào khuấy đều.

Lê Cẩm nhóm lửa, quét một ít dầu vào đáy nồi, chờ cho nóng lên thì múc nửa muỗng bột cho vào tráng đều. Không đến một phút, bột đã se lại, tuy rằng bên trong bột có trộn lẫn vỏ trấu nhưng mùi hương của hành có thể lấn át phần nào cái mùi tựa như bùn đất ấy.

Lê Cẩm nhìn một một mặt đã chín vàng ươm, nhanh chóng lật bánh, mặt còn lại chỉ cần chờ thêm 10 giây là được. Một cái bánh trứng ra lò. Vốn dĩ Lê Cẩm dùng ít bột mì, thêm đồ ăn trong nhà không còn thừa lại gì mấy, hắn lại không biết khi nào có thể kiếm được tiền nên lúc này không thể dùng hết thức ăn dự trữ trong nhà được.

Tổng cộng hắn làm ra được năm cái bánh trứng. Lê Cẩm ăn một cái để làm dịu dạ dày. Sau đó đem ba cái bánh khác để vào mâm, thật sự trong nhà không còn lại gì, chỉ có thể mời những thiếu niên đến giúp đỡ kia bằng thứ này thôi.

Còn lại một cái bánh trứng cuối cùng, Lê Cẩm đem đi cắt nhỏ, múc thêm một ít canh gà, cho bánh trứng đã cắt nhỏ vào, thêm bánh trứng vào canh gà cho mềm mại dễ ăn hơn.

Lê Cẩm múc ra một chén canh rồi lấy nắp cùng vải bố sạch đậy nồi lại như cũ tiếp tục hầm. Hắn thở dài, mang chén canh bánh trứng nóng hầm hập đi đến phòng ngủ gõ cửa.

Lúc này bên trong không ai hỏi gì nữa mà trực tiếp ra mở cửa. Vẫn là thiếu niên với hốc mắt hồng hồng kia, người nọ nhìn đồ trên tay Lê Cẩm liền có chút sửng sờ, sao lại nhiều như thế…

Lê Cẩm nói: “Ta không biết các ngươi đã ăn cơm hay chưa, ta liền làm ba cái bánh trứng, trong nhà thực sự không có nhiều đồ ăn, chỉ có thể mời các ngươi ăn tạm như vậy. Còn chén canh gà này, nếu y đói bụng thì cho y ăn, lúc sinh con phải tốn rất nhiều sức, nếu ăn không đủ thì cứ gọi ta, ta ở ngay trong nhà bếp.”

Lê Cẩm nói xong liền đem đồ trong tay đưa cho thiếu niên nọ sau đó yên lặng tránh đi. Thật ra hắn cũng phát hiện thiếu niên nọ cùng nam nhân bình thường có chút khan khác. Tuy đều có hầu kết nhưng khung xương lại nhỏ, vóc dáng cũng thấp hơn, nhìn cũng thật gầy yếu.

Quan trọng chính là Lê cẩm phát hiện mỗi người đều có một nốt chu sa, đều ở nơi rất dễ nhìn thấy. Cụ thể thế nào thì Lê Cẩm không biết, nhưng có lẽ những nốt chu sa này là thứ xác định thân phận của bọn họ.

*****

Trong phòng, thiếu niên với hốc mắt hồng hồng đem bánh đưa cho từng người.

Kỳ thật Lê Cẩm quan sát không sai, bốn người bọn họ đều là ca nhi, hơn nữa còn do người trong thôn cưới về làm ‘thiếp thất’. Chỉ có thiếu niên đang nằm trên giường chờ sinh là ngoại lệ, y là phu lang duy nhất của Lê Cẩm.

Ở thế giới này, ca nhi là giới tính nằm giữa nam và nữ, bọn họ không cường tráng như nam nhân, lại không giống nữ nhân có thể dễ dàng sinh con. Ca nhi hoài thai rất khó khăn, lúc sinh con lại như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan.

Đây cũng là nguyên nhân nhà nào nghèo sinh ra ca nhi đều đem lên trấn bán đi.

Thôn Lê Cẩm sống nhiều họ hỗn tạp, nhưng họ Lý - cũng chính là dòng họ của Lý Đại Ngưu chiếm đa số. Bọn họ cày ruộng, nuôi gà, vịt, mỗi năm thu hoạch đều dư sức nuôi sống cả một nhà, chưa nói đến ngẫu nhiên họ còn có thể lên núi săn thú.

Họ Lý đông người nhất, cho nên trong thôn cũng là những người giàu có, sung túc nhất.

Người giàu có trong thôn học theo những viên ngoại trên trấn cưới tức phụ sinh con cái.

Có điều cái tốt không học được bao nhiêu, cái xấu thì học được rất nhanh.

Ví dụ như có thông phòng hoặc là nạp thiếp.

Người họ Lý phát đạt liền rước thêm người về nhà, nhưng có cô nương nhà ai lại chấp nhận gả về thôn làm thiếp? Cho nên những người này liền lên trấn mua ca nhi về, dù sao buổi tối tắt hết đèn thì đều như nhau.

Trong thôn mua ca nhi ít thì cũng bảy, tám người.

Những ca nhi nọ lúc vừa đến thôn đều hâm mộ phu lang của Lê Cẩm, dù sao bọn họ cũng chỉ là thiếp thất, duy nhất chỉ có phu lang Lê Cẩm là chính thê.

Nhưng sau khi thấy những việc làm của Lê Cẩm, dần dần, những người này đối với phu lang của Lê Cẩm ngoại trừ thương hại thì cũng chỉ có thể thở dài.

Nói đến phu Lang của Lê Cẩm, từ lúc cưới về Lê Cẩm cũng chẳng hỏi họ tên, suốt ngày mở miệng là “ngươi đi xxx cho ta” hay “đi lấy cái xxx lại cho ta.”

Hiện giờ con cũng sắp chào đời mà đến tên phu lang Lê Cẩm cũng chẳng biết.

Vì thương hại phu lang của Lê Cẩm nên lúc trò chuyện với nhau những ca nhi này cũng không nhắc đến họ tên. Dù sao mọi người đều là bị bán đi, nói không chừng lúc trước còn ở nhà cũng không được ai coi trọng, căn bản là không được đặt tên. Tốt lắm thì cũng chỉ dựa trên thứ tự ở nhà mà đặt giống như ‘Tiểu Nhất’,'Tiểu Nhị'.

Hiện giờ là lúc phu lang của Lê Cẩm sinh con, thiếu niên với hốc mắt hồng hồng trong phòng sinh kia nói: “Ta vốn dĩ cho rằng tên Lê Cẩm kia không xứng là người, không hề xem trọng ngươi và đứa nhỏ, nhưng lúc này không nghĩ đến hắn còn có thể chuẩn bị canh trứng cùng gà hầm cho ngươi.”

“Hiện tại thoạt nhìn Lê Cẩm cũng không đến nổi tệ hại như vậy, nam nhân nhà ta lúc tức phụ của hắn sinh con, hắn chỉ muốn biết là nam hay là nữ…Ta còn lo lắng về sau khi ta mang thai, có phải đến cơm cũng không có mà ăn hay không.”

Thiếu niên nằm trên giường tên là Tần Mộ Văn, y vẫn luôn yên lặng lắng nghe những người này nói chuyện.

Y cảm thấy có lẽ mình sẽ chết, đã đau bụng một ngày trời nhưng cũng không thấy người kia trở về.

Cuối cũng vẫn là y tự mình liều mạng đi ra cửa, thấy ven đường có người đang nói chuyện mới xin những người này cho ca nhi trong nhà đến giúp đỡ y.

Nhóm ca nhi này cũng chưa một lần sinh con, thấy dáng vẻ của Tần Mộ Văn thì chỉ có thể khóc chứ cũng không giúp gì được.

Tần Mộ Văn cảm thấy mình sắp đói chết, y thậm chí còn không biết cầu xin ai giúp mình làm một chút đồ ăn. Thậm chí y còn nghĩ chết cũng tốt, chỉ đáng thương cho đứa con trong bụng không có cơ hội nhìn ngắm thế giới.

Thật ra Tần Mộ Văn cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ, nếu không y cũng sẽ chẳng nhẫn nhịn tên khốn Lê Cẩm lâu như vậy, thậm chí còn cố gắng bảo vệ đứa con trong bụng.

Lúc Lê Cẩm uống say liền về nhà đánh người, khiến Tần Mộ Văn mấy lần thiếu chút nữa sinh non, nhưng cũng may là mạng lớn, y cùng đứa con đều mạng lớn mới có thể kiên trì đến hiện tại.

Lúc này Tần Mộ Văn đã đói muốn chết, nhưng y cùng các ca nhi trong thôn cũng không giao lưu quá nhiều nên không biết mở miệng như thế nào.

Nhóm ca nhi có thể đến giúp đỡ y cũng xem như đã cho chút mặt mũi.

Cho đến khi Lê Cẩm gõ cửa mang đến một chén canh trứng, ngửi được hương vị hòa quyện tuyệt vời của nước tương cùng trứng gà, Tần Mộ Văn ngồi dựa vào đầu giường từ từ thưởng thức.

Thiếu niên đã khóc thật lâu kia bắt đầu nói: “Kỳ thực Lê Cẩm cũng không xấu như vậy, không phải lúc đầu hắn đã chờ ở cửa thật lâu sao, có khả năng hắn sợ canh trứng bị nguội nên vẫn luôn dùng tay ủ ấm, lúc ta nhận chén canh phát hiện tay hắn nóng đến độ đều nổi bóng nước.”

Tần Mộ Văn ngơ ngác nhìn thiếu niên nọ, y hoàn toàn không tưởng tượng ra được bộ dạng này của Lê Cẩm.

Lê Cẩm người này…Tần Mộ Văn nhắm mắt lại suy nghĩ.

Lúc mới thành thân, người kia cũng có chút mê luyến thân thể y, sau đó liền bắt đầu ghét bỏ thân phận ca nhi của y làm hắn sống trong thôn bị mất mặt, nên cũng không còn đối xử tốt với y nữa.

Y thật sự không còn hi vọng gì đối với Lê Cẩm.

Tần Mộ Văn nghĩ, nếu lần này y có thể sống sót, y nhất định sẽ dạy dỗ con của mình thật tốt.

Y nhất định phải sống sót.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp