Hai bên đã giằng co một lúc lâu nhưng Tần Thời Dư vẫn không buông tay, Diệp Nguyên Dục cũng không cho mấy tên đàn em của Phó Minh Xuyên đến gần với danh nghĩa bảo vệ Khương Ngữ và Thư Họa.
Những cậu ấm cô chiêu ăn chơi tráng táng này bình thường hay tác oai tác quái là do người bình thường không muốn chuốc rắc rối, nhưng nói thật thì ai trong số họ cũng vô dụng, tên đàn em kia bị Diệp Nguyên Dục đá một cái lúc này giờ nghĩ lại còn rùng mình, lại thấy dáng vẻ nhếch nhác của Phó Minh Xuyên, cậu ta sợ mình cũng sẽ rơi vào kết cục như thế nên chỉ có thể hù dọa bằng lời: “Tần Thời Dư, anh mau buông tay, chúng tôi không so đo với các anh, nếu không thì chắc chắn chúng tôi sẽ khiến anh sống không nổi trong chương trình này!”
Phó Minh Xuyên thấy sức trên cổ tay mình lỏng ra, vừa đứng lên vừa dữ tợn nói: “Họ Tần, mày chờ đó cho tao... A a a!!! Tao đm mày!! Mau buông tay ra!”
Gã quỳ xuống lần nữa, Tần Thời Dư khẽ cười: “Dù sao cũng xác định là sống không nổi rồi, chi bằng bẻ luôn một cánh tay của cậu nhé? Vậy mới tính là hòa nhau.”
Không biết tại sao mà đám đàn em của Phó Minh Xuyên cứ cảm thấy anh sẽ làm vậy thật, bỗng dưng bọn họ vô cùng sốt ruột, Trịnh Văn Văn nghĩ ra gì đó bèn vội vàng quát Khương Ngữ: “Khương Ngữ, chị cứ trơ mắt nhìn vậy à? Nói gì đó đi chứ!”
Khương Ngữ “hoảng sợ” rùng mình một cái rồi đứng ra sau lưng Tần Thời Dư. Trịnh Văn Văn là đồ ngốc hả? Chính cô ta gọi người tới đây rồi lại cản họ? Cô ta có bị điên không đấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play