Cũng may bàn tay vàng của cô lần này cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng rồi, Triệu Xu Nùng vô cùng kích động ngăn chặn việc đạo diễn Trương ghép đôi linh tinh.
Đạo diễn Trương cười nói: “Được rồi mà, chỉ là nói đùa thôi, chúng ta vốn không có kịch bản, cảm giác CP là trong lúc bọn họ chơi đùa tự sinh ra, tổ chương trình sẽ không nhúng tay vào.”
Cô ấy giơ tay lên nhìn đồng hồ: “OK, sắp bốn giờ rồi, mấy người Diệp Nguyên Dục có lẽ cũng sắp tới rồi, cùng đi ký hợp đồng thôi.”
Bởi vì các khách quý của <Full Tune> về cơ bản đều có nghề chính rồi, quay chương trình tạp kỹ chỉ được tính là làm thêm mà thôi, vì vậy rất nhiều lúc phải tới sát lịch mới có thể xác định lịch trình, cho nên hợp đồng của bọn họ đều là ký theo từng kỳ một.
Lần này mấy người Khương Ngữ, Diệp Nguyên Dục đều là người mới đến, cho nên phó đạo diễn mới gom bọn họ lại một chỗ để ký cùng nhau, mọi vấn đề đều giải thích rõ ràng thì quy trình tiến hành sau này sẽ đơn giản hơn nhiều.
Lúc ký hợp đồng còn có một chuyện nhỏ xen giữa, Khương Ngữ xem xong hợp đồng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng lúc nhấc bút định ký tên thì Hạng Thần ở bên cạnh lại đột nhiên giơ tay ngăn lại: “Điều khoản hợp đồng nhìn kỹ hết rồi à?”
Khương Ngữ nhìn anh ấy một cách thắc mắc: “Nhìn kỹ rồi.”
Phó đạo diễn phụ trách việc ký hợp đồng thấy thế liền cười nói: “Mặc dù mọi người không có công ty quản lý chuyên nghiệp nhưng đúng lúc Tiểu Hạng lại là luật sư chuyên nghiệp, quả thực có thể để cậu ấy nhìn xem có vấn đề hay không.”
Hạng Thần lật sang trang thứ hai của hợp đồng rồi đọc: “… Nếu bên A che giấu, phạm pháp hay vi phạm đạo đức gây ra ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng mang lại tổn thất cho tổ chương trình, thì phải bồi thường 30% số tiền đầu tư tương ứng cho tổ chương trình.” Anh ấy hỏi phó đạo diễn: “Cái này khoảng tầm bao nhiêu?”
Phó đạo diễn nói: “Ít nhất cũng phải một triệu trở lên, nếu nói là nhiều thì đúng là nhiều thật.”
Giản Thương giật mình nói: “Nhiều như thế á! Nếu kỳ tiếp theo mà tỏ ra tầm thường quá thì có phải bồi thường không vậy?”
Khương Ngữ: …
Kỹ thuật diễn này ít nhiều gì cũng có hơi khoa trương, một cậu ấm nhà giàu như cậu, một người mười tám tuổi mà lương một năm đã mấy triệu lại còn cảm thấy một triệu là nhiều á?
Diệp Nguyên Dục cũng nói một cách bình thản: “Không cần ra vẻ.”
Khương Ngữ còn chưa nói gì, Thư Họa đã tức giận nói: “Mấy người có ý gì, mấy người cũng giống đám người trên mạng tin đại lão ăn gian sao?”
“Đại lão, tôi tin tưởng cô, ký đi! Bọn họ đang ghen tị cô đến đỏ cả mắt đấy! Ai quy định cứ phải người của đại học Q, đại học B là sẽ đứng thứ nhất chứ?! Người của Học viện Điện ảnh thì không thể thông minh ư? Cô nhất định phải ở lại chứng minh cho họ xem!”
Cô ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn Diệp Nguyên Dục.
Khương Ngữ nhìn mà tức cười, trước khi ghi hình thì Diệp Nguyên Dục không có ấn tượng tốt với Thư Họa, nhưng trong lúc ghi hình vòng cuối cùng, Thư Họa cho rằng số 67 kia là người mà Diệp Nguyên Dục đặc biệt phái đến để làm khó Khương Ngữ nên cũng ngứa mắt anh ấy, vừa mở miệng ắt sẽ có mùi thuốc súng.
Khương Ngữ cầm bút lên, vừa nhanh nhẹn ký xuống tên mình vừa nói: “Không phải mọi người nói hy vọng sẽ nhìn thấy tôi ở kỳ tiếp theo sao?”
Hạng Thần nhíu mày nói: “Đấy là hai việc khác nhau, việc bây giờ nổ ra có hơi lớn, dư luận từ các cư dân mạng vẫn luôn không thể khinh thường, tôi kiến nghị cô nên xử lý lạnh, nếu không thì sau này sẽ có rất nhiều phiền phức.”
Khương Ngữ thầm nghĩ, thảo nào nguyên chủ có thể mặt dày mày dạn mà quấn lấy nhóm nhân vật chính hết lần này đến lần khác, quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật*, cho dù bọn họ biết rất có khả năng bản thân bị nguyên chủ lừa gạt, nhưng vẫn sẽ không bỏ đá xuống giếng hay khoanh tay đứng nhìn khi cô ta gặp hoạn nạn.
*Người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật: ý nói làm quân tử là phải làm dày cái đức của mình để bao dung, chứa chở muôn loài.
Ôi những con người tốt bụng biết mấy, đáng tiếc cô phải cách xa một chút.
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Khương Ngữ nói: “Có điều mấy người không cần phải lo, tôi không ăn gian, đạo diễn cũng đã tìm tôi nói chuyện rồi, nếu không thì sao tôi dám ký tên chứ.”
Nhìn thấy biểu cảm của ba người, Khương Ngữ thở dài, cụp mắt nói nhỏ: “Tóm lại, sẽ không liên lụy đến mọi người đâu.”
Ba người đều sửng sốt, Giản Thương vội vàng nói: “Chúng tôi không có ý đó…”
Sau đó Khương Ngữ trực tiếp đứng dậy đưa hợp đồng cho phó đạo diễn rồi rời đi, mấy người họ nhìn thấy bóng lưng cô đơn của cô, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Mà Khương Ngữ đang “cô đơn” sau khi ra khỏi phòng lại khẽ cong khóe môi, chột dạ là đúng rồi, mặc dù cô biết bọn họ chỉ là nghi ngờ theo lý thôi, chứ không phải cố ý nhằm vào mình, nhưng cô vẫn thấy khó chịu, hừ.
Chẳng qua nghĩ đến tiếp theo có thể rời khỏi chỗ này, trong lòng Khương Ngữ vui vẻ, cô đang định đi đến thang máy phía bên kia, nhưng suy nghĩ một chút lại dừng lại, để chắc chắn hơn tốt nhất không đi thang máy vậy, nhỡ đâu bọn họ đuổi theo lại đụng phải thì toi.
Tóm lại, từ giờ trở đi, cô không muốn nhìn thấy bất kỳ một người nào trong nhóm nhân vật chính nữa!
Khương Ngữ bước chân nhanh nhẹn chui đầu vào cầu thang bộ ở bên cạnh, kết quả suýt chút nữa thì va vào người trước mặt, người có thể mặc sơ mi thường màu xanh pha trắng đẹp như vậy thì…
Sau khi trong đầu tự động phân biệt được người đó là ai xong, Khương Ngữ vội vàng phanh lại, dùng hết sức lực của eo mới không va trúng, nhưng cũng mất đi thăng bằng, loạng choạng hai bước sang phía bên cạnh rồi bám vào tường mới dừng lại được.
Cô có chút nhếch nhác ngẩng đầu, chỉ thấy tên đầu sỏ gây họa vẫn vững vàng ngồi tựa lên tay vịn của cầu thang, đôi chân dài tùy ý vắt chéo chặn lại lối đi của cầu thang bộ, một tay đút túi, một tay vẫn giữ nguyên tư thế xem điện thoại, có lẽ phản ứng của Khương Ngữ có hơi ngoài ý muốn, anh cười trêu chọc: “Tôi đáng sợ như thế sao?”
Trong đầu Khương Ngữ lập tức xuất hiện nội dung trong hợp đồng kết hôn của hai người, có một cái đại loại là điều khoản cấm của hai người, mà điều cấm của Tần Thời Dư lại nhiều vô cùng, một điều trong đó chính là “Không thể tùy tiện đụng chạm cơ thể, nếu cố tình sẽ đuổi khỏi nhà hai tháng, nếu là vô tình sẽ xem xét tình hình cụ thể đuổi một tháng.”
Cô không khỏi nhìn về phía anh, thầm nói đáng sợ hay không trong lòng anh không tự hiểu lấy à?
May mà cô phản ứng nhanh, nếu không thì cô đã phải ngủ đầu đường xó chợ rồi.
Vẻ mặt Tần Thời Dư tràn đầy vô tội.
Khương Ngữ hít sâu một hơi, không định dây dưa với anh, đây chính là người mà cô cần tránh xa nhất trong nhóm các nhân vật chính, nếu không phải vì cô vẫn không trả nổi mười triệu tiền vi phạm hợp đồng…
“Chị ấy chạy nhanh thế? Chưa gì đã xuống dưới rồi?” Tiếng của Giản Thương từ bên ngoài truyền tới, giọng nói có phần chán nản: “Bây giờ trên mạng đang chửi rất căng, chị ấy lại đang nhạy cảm nữa, haizz…”
“Gửi tin nhắn hỏi xem cô ấy đang ở đâu.” Hạng Thần nói: “Những lúc như thế này không nên để cô ấy ở một mình.”
Còn có giọng thù hằn của Thư Họa: “Mấy người thật là quá đáng, những người trên mạng không biết, nhưng các người vượt ải cùng cô ấy còn có thể không biết cô ấy có ăn gian hay không sao?”
Diệp Nguyên Dục nói: “Nếu đã có thời gian oán trách thì nên đi tìm người trước đi.”
Khương Ngữ không ngờ tới bọn họ lại đuổi theo cô, nên có chút sững sờ.
Tần Thời Dư nhìn cô, đột nhiên nói: “Ngoài việc làm ngôi sao, gả vào nhà giàu, trong di nguyện của ba mẹ cô có phải vẫn còn muốn cô yêu đương với vài người bạn trai đúng không?”
!!!
Khương Ngữ tỉnh táo lại, anh nói câu này là có ý gì?
Tần Thời Dư cười cười, đứng dậy, chân dài nhấc lên bước ra khỏi cầu thang bộ, dùng giọng nói lười biếng lại trầm khàn nói ra lời vô cùng thiếu đòn: “Cô ấy đang ở đây này.”
Khương Ngữ: … Cái đồ đen đủi này.
Cô nhìn cầu thang bộ, bây giờ bắt đầu chạy xuống dưới thì còn kịp hay không nhỉ?
Rõ ràng là không kịp rồi.
“Chị Ngữ!” Giản Thương vội vàng đẩy cửa cầu thang bộ ra, nhìn thấy cô liền thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may chị vẫn chưa xuống dưới, nghe nói dưới tầng có không ít người đến để chặn chị.”
Khương Ngữ thở dài, chỉ có thể bước ra cầu thang bộ cùng cậu ta.
Hạng Thần cũng bước tới: “Xin lỗi, vừa nãy chúng tôi không có ý gì khác, cô đừng để trong lòng.”
Thư Họa vội giữ chặt cánh tay, nhìn kỹ đôi mắt của cô: “Đại lão có phải cô trốn đi khóc một mình đúng không.”
Khương Ngữ phì cười: “Không phải.” Thực ra cô càng thích làm cho người khác khóc hơn, liếc Tần Thời Dư một cái, trong lòng đang nghĩ có nên khiêu chiến mình một chút khiến cho tên biến thái này khóc hay không. Nhưng cô lập tức từ bỏ, vì một người như vậy không xứng đáng, cuộc sống an ổn vẫn quan trọng hơn nhiều.
“Ế, đại lão điện thoại của cô kêu kìa.”
Vốn dĩ Khương Ngữ không muốn nhận, nhưng thấy người gọi là Khương Tuyết thì do dự một lúc vẫn nghe điện.
“Chị Ngữ, có phải chị đang ở chỗ Tòa nhà Quả Cam ký hợp đồng không thế? Sao chị không dẫn em theo với! Quay xong chương trình cũng không liên lạc được…” Nghe có vẻ Khương Tuyết đang rất tức giận: “Chị mau tới chỗ cửa này đón em, bảo vệ gác cửa không cho em vào.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Khương Ngữ vẫn loáng thoáng nghe được tiếng của người khác: “Em đang ở cùng với ai?”
Khương Tuyết không tình nguyện nói: “Hai người bạn nổi tiếng trên mạng, chị nổi tiếng rồi, nên người ta đều đến vì chị đó.”
Khương Ngữ: … Muốn chửi người.
Giản Thương vội vàng nói: “Chị tuyệt đối đừng có đi, chuyện này tôi có kinh nghiệm, cho dù muốn đáp lại mọi chuyện thì cũng phải do bên official lên tiếng, bây giờ đám đến chặn cô ở bên ngoài đều là paparazzi và blogger, chỉ vì lưu lượng thì cứ có mánh lới là bâu vào, cũng mặc kệ sự thật.”
Khương Ngữ gật đầu rồi nhấc chân bước vào thang máy.
“Chị đi đâu thế?” Giản Thương vội vàng hỏi: “Lúc này nhất định phải trốn đi.”
Khương Ngữ biết họ lo lắng cho mình, bèn nói: “Tòa cao ốc này nhiều ngôi sao như vậy, hẳn là có lối đi bí mật cho nhân viên, đi bằng lối đó, nếu không thì ai biết được bọn họ sẽ chặn đường đến khi nào? Không phải mấy người còn cần lên máy bay gấp sao?”
Ba người bọn họ đều có công việc, buổi tối đều phải quay trở lại, hơn nữa cô cũng rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hạng Thần hơi bất ngờ: “Cô biết lối đi của nhân viên ở đâu ư?”
Khương Ngữ chỉ vào sơ đồ tòa cao ốc ở phía trên: “Xem cái này, có điều không thể nhìn ở nơi này, phải đi xuống tầng hầm.”
Cửa thang máy mở ra, mọi người lần lượt bước vào, Khương Ngữ trừng mắt nhìn Tần Thời Dư theo sau.
Tần Thời Dư quơ quơ điện thoại: “Công việc của tôi cũng hoàn thành rồi, phải đi về chứ.”
Giản Thương chậm chạp nhận ra liền bắt đầu kích động: “Dư Thần, sao anh lại ở đây?”
Tần Thời Dư liếc nhìn Khương Ngữ một cái: “Vốn định trốn đi để được yên tĩnh, kết quả lại có người đột nhiên nhào tới.”
Giản Thương kinh ngạc nhìn về phía Khương Ngữ, vẻ mặt của Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần tràn đầy phức tạp, dù sao thì cô cũng từng có tiền án rồi.
Khương Ngữ: …
Mặt cô không chút thay đổi nói: “Xin anh đừng có nói những lời khiến người khác hiểu lầm, tôi không biết lúc đấy anh ở cầu thang bộ.”
Tần Thời Dư cũng không giải thích, dáng vẻ nhìn nhiều thành quen: “Ừ hứ.”
Giống như đang nói, cô nói như nào thì chính là như thế đi.
Khương Ngữ muốn đánh người đã lâu.
Cũng may tầng tiếp theo lại có mấy người nữa tiến vào, bọn họ cũng ăn ý kết thúc cuộc trò chuyện, sau khi đến tầng hầm, Khương Ngữ ra khỏi thang máy nhanh chóng tìm được sơ đồ tòa cao ốc được dán ở bên cạnh.
Đám người Giản Thương sáp lại gần: “Lối đi cho nhân viên ở đâu vậy?” Nói xong liền phản ứng lại: “Không đúng, cho dù có lối đi riêng của nhân viên thì cũng không thể để lộ ở chỗ này chứ, nếu không thì chẳng khác nào tất cả mọi người đều biết được à?”
Mặt Khương Ngữ tràn ngập vẻ “Cậu đang nói lời ngu ngốc gì vậy”: “Cái này đương nhiên là để cho những người bình thường tới phỏng vấn xem rồi.” Cô chỉ vào một vị trí trong đó: “Tám chín phần mười là ở đây.”
Hạng Thần thắc mắc: “Tại sao vậy?”
“Căn cứ theo quy định phòng cháy chữa cháy khi xây dựng các tòa nhà văn phòng, chỗ này có lẽ là có một lối ra.” Cô nói xong rồi đi về hướng đó.
Giản Thương ngạc nhiên nói: “Sao chị còn biết điều này vậy?”
“Ừm, trước đây có một đàn em…” Nói tới đây, Khương Ngữ nghĩ đến thân phận mới của mình, sửa miệng nói: “Một kiến trúc sư tôi quen từng đề cập qua một lần, lối thoát hiểm là mấu chốt quan trọng khi nghiệm thu cao ốc, kiểu cao ốc có cấp bậc như này thì cách một đoạn phải có lối ra.”
Giản Thương: … Kiến thức của chị rộng thật đấy.
“Hay là tôi chạy qua đó xem thử trước?”
“Không cần xem.” Tần Thời Dư nói: “Chính là ở đó.”
Thấy mọi người nhìn mình, anh giơ tay lắc điện thoại, mỉm cười: “Vừa mới hỏi đạo diễn xong.”
Mọi người: …
Khương Ngữ: … Người mắc chứng sợ giao tiếp thì không có kỹ năng đi hỏi người khác này.
Giản Thương cạn lời vỗ trán: “Di chứng của việc buổi sáng vượt ải, chỉ có nghĩ đến việc giải đề…”
Chủ yếu là Khương Ngữ có dáng vẻ của một người đáng tin cậy vô cùng chững chạc, đáng tin tưởng cho nên mọi người đều không suy nghĩ nhiều lắm.
Tầm mắt của Tần Thời Dư liếc nhìn bọn họ, cười nói: “Xem ra mọi người đều rất tin tưởng cô ấy.”
Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần khựng lại, Giản Thương cũng gãi đầu, cảm thấy rất là kỳ lạ, rõ ràng buổi sáng còn không thích Khương Ngữ tới lắm, cũng không biết tại sao bây giờ lại biến thành thế này.
Khương Ngữ lại cứ thấy lời nói của anh có hàm ý khác, không khỏi cảnh giác lên, anh đang có ý gì? Cái gì mà rất tin tưởng cô? Lại còn nói cái gì mà yêu mấy người bạn trai ở thang bộ nữa chứ, có phải anh đang cảnh cáo cô không? Cô nhìn ba người của nhóm nhân vật chính một cái, loại quan hệ này có lẽ không định tội được mười triệu đâu nhỉ?
Khương Ngữ nghĩ mà đau cả đầu, ở cùng một chỗ với nhóm nhân vật chính đúng là tổn thọ mà, không thể được, cô phải cách bọn họ thật xa: “Nếu đã xác định rồi, vậy thì tôi đi trước đây, mọi người đợi một lát rồi hẵng ra nhé.”
Giản Thương nói: “Tại sao thế? Đi cùng nhau đi.”
Khương Ngữ nói: “Nhỡ đâu có người ngồi canh thì sao, đỡ bị người ta gom hết cả mẻ.” Mặc dù đối phương canh cô là chính, nhưng gặp được đám Diệp Nguyên Dục thì chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua họ.
Hạng Thần nói: “Chúng tôi cũng không phải ngôi sao lớn thật gì cả, bọn họ cũng chỉ vì cọ độ hot, chắc là vẫn không đáng để họ ra nhiều công sức như vậy chứ.”
“Vẫn là đi tách ra thôi.” Khương Ngữ trịnh trọng nói: “Vận may của tôi cực kỳ xui xẻo.” Lại thêm debuff mà nhóm nhân vật chính mấy người cho tôi, có khi chưa nói chắc được đâu, đương nhiên lời phía sau thì cô không nói, chỉ đành cười tự giễu: “Mấy người không nhận ra à? Ở cùng chỗ với tôi sẽ trở nên xui xẻo.”
Tần Thời Dư nghe vậy liền ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Khương Ngữ, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng cô quay đi.
Có lẽ thái độ của cô quá kiên quyết, mấy người họ nhất thời không động đậy, Giản Thương gãi đầu nói: “Chị ấy vẫn thích nói đùa ghê.”
Hạng Thần đành chịu nói: “Cho dù muốn tách ra thì cũng không nên để một cô gái như cô ấy xung phong đi trước chứ.”
“Dư Thần?” Diệp Nguyên Dục thắc mắc nhìn Tần Thời Dư.
Tần Thời Dư bước về phía lối đi cho nhân viên: “Có lẽ xe tới đón tôi sắp đến rồi, đi thôi.”
Tòa cao ốc Truyền hình và Điện ảnh Quả Cam thường có ngôi sao hay thần tượng ra vào, lối đi của nhân viên cũng vô cùng bí mật, sau khi ra ngoài đối diện chính là khu nhà ở xa hoa, chỉ có một con đường nhỏ.
Không nhìn thấy có người đang ngồi canh mình Khương Ngữ khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra lời nguyền xui xẻo của cô chỉ cần rời xa nhóm nhân vật chính là có thể phá giải.
Nhưng mà cô vừa mới bước vài bước về phía đường cái, thì bỗng nhiên một chiếc xe thể thao từ phía sau đuổi theo rồi dừng bên cạnh cô.
“Ây yo, người đẹp Khương, thật sự là cô à!” Trên ghế lái có một thanh niên toàn thân đều toát ra vẻ “Tôi rất có tiền” đang ngồi nhìn cô rồi nói: “Sao lại không nghe điện thoại của tôi vậy?”
Khương Ngữ không khỏi sờ vào điện thoại, từ sau khi chính cô lên hot search xong thì điện thoại cô vẫn vang lên không ngừng, cô nhìn vài lần, phát hiện ra không phải mấy lời móc mỉa vô nghĩa của đám chị em giả tạo thì cũng là lời chửi rủa của những người lạ, thế là cô dứt khoát bật chế độ im lặng không để ý tới nữa.
Ngồi trên ghế phụ là một cô gái mắt to cằm nhọn, mặc một chiếc váy bó sát hở vai màu kem, nhìn thấy động tác của cô mỉa mai cười nói: “Đàn chị Khương có thể nghiền áp học sinh xuất sắc của đại học B, đại học Q, cũng coi như làm cho trường chúng ta nở mày nở mặt đấy.”
Khương Ngữ lục lại trí nhớ của mình, người này hình như là đàn em khóa dưới tên Trịnh Văn Văn ở Học viện Điện Ảnh của cô thì phải, giỏi dựa dẫm giống như nguyên chủ, lần này hai người họ chính là nhờ vào con đường của cậu ấm nhà giàu Giang Thịnh đang ngồi trên ghế lái để tham gia vào đợt ghi hình kỳ tuyển dụng của <Full Tune 3> lần này, chẳng qua nguyên chủ còn lấy được ngân hàng đề, còn cô gái này có hay không thì không biết, có điều hôm nay ở hai ải sau Khương Ngữ không thấy cô ta, rõ ràng cô ta đã sớm bị loại.
Trịnh Văn Văn nhìn về phía sau lưng Khương Ngữ, đột nhiên cất cao giọng nói: “Cậu Giang, ngân hàng đề của anh cũng có ích lắm đấy, đàn chị Khương trực tiếp lấy được hạng nhất kìa. Chỉ sợ sau này chị ý chỉ định chơi cùng với các học sinh xuất sắc giỏi giang thôi.”
Khương Ngữ còn tưởng cô ta đang nói với phóng viên, nên dây thần kinh không khỏi co rút lại, chợt nghe thấy giọng của Giản Thương: “Chị Ngữ ơi?”
Khương Ngữ xoay đầu mới phát hiện Giản Thương, Hạng Thần và Diệp Nguyên Dục đều đi cách cô một đoạn không xa, điều khiến cô bất ngờ nhất đó là Tần Thời Dư lại cũng ở đây? Anh đến đây làm cái gì?
Hạng Thần liếc nhìn Giang Thịnh và Trịnh Văn Văn một cái, tỉnh bơ nói với Khương Ngữ: “Cô muốn về ký túc xá à? Đi cùng đi.”
Khương Ngữ nhanh chóng gật đầu, Giang Thịnh thấy thế cũng không biết xuất phát từ ý gì mà nhìn Khương Ngữ vài lần rồi mở miệng nói: “Cách ăn diện này của cô cũng mới mẻ lắm đấy, tôi định tìm đám Lý Xuyên đi chơi, cô có đi không?”
Trịnh Văn Văn thay đổi sắc mặt: “Cậu Giang!”
Khương Ngữ đồng thời buột miệng nói: “Không đi.”
Nói xong theo bản năng nhìn Tần Thời Dư một cái, phát hiện quả nhiên anh đang nhìn chằm chằm cô, cô không khỏi đau đầu, đây quả thật là việc này chưa xong việc khác đã tới mà, đám Diệp Nguyên Dục dù sao cũng có tố chất nên sẽ không nói lung tung với Tần Thời Dư, nhưng loại công tử bột, miệng lưỡi dẻo quẹo như Giang Thịnh, ngộ nhỡ lại nói mấy lời vớ vẩn gì đó với Tần Thời Dư thì…
Cô lại tỏ thái độ kiên quyết lần nữa: “Cảm ơn, tôi không đi, sau này cũng không đi nữa.”
Giang Thịnh cau mày nhìn cô, lại nhìn lướt qua đám Tần Thời Dư, cười nói: “Ừ hứ, thật sự không giống trước nhỉ, đây là kiểu sau này cũng không định chơi cùng chúng tôi nữa à?”
Tròng mắt Trịnh Văn Văn xoay tròn: “Cậu Giang anh không biết à? Đàn chị bây giờ đang theo đuổi học bá đó.” Cô ta nhìn đám người Tần Thời Dư rồi nói một cách ẩn ý: “Có điều đàn chị à, chị đang theo đuổi ai đấy? Chắc không phải Dư Thần thật đâu nhỉ? Hay là theo đuổi hết vậy?”
“Chẳng qua sách lược của chị cũng rất đúng, các đại thần ai cũng ưu tú hết á, theo đuổi được ai cũng không lỗ đâu.”
Khương Ngữ còn chưa nói gì, đã nghe thấy một tiếng khen ngợi: “Sách lược này không tồi.”
Giọng nói biếng nhác trầm thấp đặc biệt có độ công nhận, người nọ còn giơ tay lên vỗ tay hai tiếng để tỏ sự khích lệ.
Mọi người: …
Bất kể là Trịnh Văn Văn người đang ám chỉ hay là người bị ám chỉ như Khương Ngữ cùng với nhóm nhân vật chính bị lan đến đều lặng im.
Người này, thật sự có chút xấu xa.
Khương Ngữ âm thầm hít vào một hơi, giải thích: “Chúng tôi đều chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Nghĩ một lát, lại bổ sung thêm: “Có lẽ người như tôi không có cảm giác về khoảng cách, khiến cho mọi người có chút hiểu lầm rồi.”
Ba người rõ ràng cảm nhận được quá nhiều sự quan tâm: …
Thật ra bọn họ cũng không quá để ý đến sự yêu thích của Khương Ngữ, nhưng mà bây giờ lại nghe được lời thế này ngay trước mặt, lại khiến cho họ rõ ràng cảm thấy bản thân bị trêu đùa là sao ta?
Giản Thương ôm lấy trái tim bị tổn thương: “Chị Ngữ, vé VIP của tôi đã trao sai người rồi sao? Đó chính là vé tôi dành cho bạn bè thân thiết đó…”
Khương Ngữ không để ý tới, bởi vì cô đột nhiên ý thức được đây là một cơ hội không tồi để làm sáng tỏ, để cho nhóm nhân vật chính biết cô không có ý nghĩ thừa thãi với bọn họ, cũng để cho Tần Thời Dư biết cô không có ngoại tình và sau này cũng sẽ không ngoại tình.
Vì để tỏ ra quyết tâm, cô dứt khoát vứt ra một liều thuốc mạnh: “Tôi chuẩn bị kết hôn rồi, xin mọi người sau này đừng có đùa như vậy nữa.” Trong lòng có hơi đáng tiếc, nếu không phải trong hợp đồng còn có cái điều kiện “kết hôn bí mật”, thì cô thấy nói thẳng “Đã kết hôn” sẽ càng tốt hơn.
Như vậy vừa làm sáng tỏ được lời đồn trap girl trước mặt Tần Thời Dư, vừa có thể ngăn chặn những tâm tư của người khác, một mũi tên trúng hai đích, không hổ danh là cô!
Nhưng lại không biết được điều này đối với mấy người họ mà nói đã là một tin sốc không thể tưởng tượng nổi, Trịnh Văn Văn giật mình nói: “Chị nói cái gì cơ?!”
Công tử bột như Giang Thịnh cũng quên luôn việc giả bộ ga lăng, nhìn về phía bụng của Khương Ngữ đầu tiên: “Cô chuẩn bị kết hôn á? Thằng nào coi tiền như rác vậy? Là người thích “đội nón xanh” à?”
Ngoại trừ việc tạo ra một sinh mạng mới, anh ta không nghĩ ra được lý do nào để loại phụ nữ như Khương Ngữ lại đột nhiên kết hôn với người ta.
Leo lên cửa nhà giàu chắc chắn không cần nghĩ, giống loại chơi bời như anh ta cũng chỉ chơi chơi với cô thôi, cậu ấm nhà giàu chuẩn mực sao có thể nhìn trúng cô được, khả năng lớn nhất chính là cô mang thai đứa con của một kẻ có tiền nào đấy, tìm một người “đổ vỏ” để sinh con ra trước, rồi lại tìm đến cửa để “mẹ quý nhờ con”.
Dù sao mang thai có thể phá thai, nhưng mà đẻ ra rồi thì cũng không thể nào nhét lại chứ.
Hướng đi này khiến Khương Ngữ bất ngờ, nhất thời hoảng sợ nhìn về phía Tần Thời Dư đang đứng bên cạnh: “Tôi không có!” Mặc dù nguyên chủ quăng lưới khắp nơi, nhưng mà ánh mắt cao, cũng biết rõ cơ thể là tiền vốn lớn nhất của mình, nên chưa từng “xằng bậy” với người khác.
Mọi người ở đây dùng vẻ mặt khiếp sợ hơn nhìn về phía Tần Thời Dư: ???!!!
Tại sao Khương Ngữ phải giải thích với anh?
Tần Thời Dư đang hóng drama vô cùng vui vẻ: …