"A Tửu A Tửu, mau quay lại Bích Du Cung đi, Nguyên Thủy Thiên Tôn với Thái Thượng Lão Quân tới tìm sư phụ của ngươi để thương lượng về chuyện Phong Thần kìa."
Đào Tửu nghe xong, ném luôn cả rượu đang pha dở cho Vân Tiêu, tay áo còn chưa kịp bỏ xuống đã vội vàng gọi một phiến mây, hùng hùng hổ hổ đi tới Bích Du Cung.
Đại lão sư phụ này nàng cũng ngắm tới chán lâu rồi, phải đi nhìn xem hai vị đại lão kia dáng vẻ như nào mới được.
Trong Bích Du Cung, ba vị đại lão đều tập trung ở một chỗ, nói chuyện không được hài hòa cho lắm.
Từ xa, Đào Tửu còn ngửi được cả mùi rượu thoang thoảng trong chén của bọn họ, nàng chun mũi một cái, đây không phải chính là rượu đào nàng ủ mấy năm trước sao.
"Cái tên cẩu sư phụ này, lại còn trộm cả rượu đào của ta." Đào Tửu cằn nhằn với Tri Chích.
Mấy năm nay rượu nàng ủ ngoại trừ đem đến cho huynh đệ tỷ muội trên đảo Bồng Lai, còn hơn phân nửa đều vào trong bụng sư phụ của nàng.
Còn về ân oán giữa Đào Tửu với sư phụ của nàng, Tri Chích đã không còn cảm thấy bất ngờ nữa.
Tri Chích ở bên trong không gian đang giũa móng tay, không đếm xỉa tới mà thầm nghĩ: "Dào ôi, không phải chỉ là uống một chút rượu của ngươi thôi sao, nếu đại lão thích thì ngươi cứ để hắn uống đi."
"Hừ, không phải ta vẫn để hắn uống đấy sao?" Mà hắn lại là đại lão, nàng cũng không có dám nói một chữ "Không" nữa.
Ba người ở trong điện đã sớm nhận ra Đào Tửu đang tới gần, Nguyên Thủy Thiên Tôn đầu bạc liếc sư đệ của mình một cái: "Đây chính là tiểu đồ đệ mà trước kia ngươi thu nhận sao?"
Thông Thiên không trả lời hắn, chỉ là truyền lời nói tới cho Đào Tửu còn đang cách khá xa: "Trà Trà, đến gặp qua hai vị sư bá của ngươi đi."
Cái chuyện trong đầu đột nhiên vang lên toàn tiếng nói trong trẻo của đại lão này, Đào Tửu đã hoàn toàn miễn nhiễm, chỉ là bước chân bước mạnh hơn chút, nhanh hơn chút, rất nhanh đã vào đến chủ điện.
"Trà Trà đến bái kiến hai vị sư bá đi." Sau khi vào đến điện nàng cũng không đợi để thấy rõ mặt của đối phương trông như thế nào đã dẫn đầu hành lễ, quả thực đúng là một người duyên dáng, khéo léo đoan trang.
*Sư bá: anh hoặc sư huynh của sư phụ
Giáo chủ đại nhân không khỏi mỉm cười.
Tiểu nha đầu này giả vờ nhu thuận, cứ như thật vậy.
"Ừm ~ đúng là nha đầu có khí chất nhỉ." Thái Thượng Lão Quân vuốt bộ râu lởm chởm của mình, nghĩ thầm mặc dù tiểu sư đệ thường thu nhận mấy đệ tử toàn mang hình hài có lông với sừng, nhưng cái người trước mắt này thì quả thực không tầm thường.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng cảm thấy như vậy, ánh mắt nhìn tiểu hồ ly cũng tán thưởng hơn một chút: "Không sai không sai, chỉ trong mười năm ngắn ngủi có thể tu luyện được như thế, không hổ danh là nữ nhân được sư đệ tự tay dạy dỗ."
"Sư huynh nói có lý, quả thực nha đầu này khiến ta tốn không ít tâm tư, cũng may nàng ấy cũng không chịu thua kém." Thấy tiểu đồ đệ nhà mình được khen, Thông Thiên cũng không giữ khiêm tốn, trực tiếp bảo Đào Tửu ngồi xuống một bên.
Sau khi ngồi xuống, Đào Tửu phàn nàn về chuyện sư phụ nhà mình không biết xấu hổ, một mặt thì nhân cơ hội âm thầm dò xét hai vị sư bá.
"Chậc chậc chậc nhan sắc của sư môn đúng là không khiến ta phải thất vọng." Nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn tóc bạc kia, Đào Tửu bắt đầu nói với Tri Chích: "Ngươi nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn này đi, trong phim truyền hình đều nói hắn là một ông lão tóc bạc, nhưng ngoại trừ mái tóc giống như một ông già, làn da cũng không quá đẹp, nhưng mà ngũ quan thì thì rất ưa nhìn nha.
"Ngươi lại nhìn Thái Thượng Lão Quân này, râu ria dù không cạo sạch sẽ, nhìn qua có hơi từng trải, nhưng mà chỉ là từng trải, cũng không tính là già."
"Mà dáng vẻ này của hắn vẫn rất có mị lực, nếu là ở thế giới trước kia của ta, chắc chắn sẽ là một đại thúc đẹp trai nha."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Nhận xét xong hai vị sư bá, Đào Tửu liền thay đổi giọng nói: "Bất quá, nếu mà so ra, thì nhan sắc của sư phụ vẫn hợp khẩu vị của ta hơn."
Tri Chích đang vừa ngủ trên ghế vừa tắm nắng, nghe thấy lời này, để cuốn tạp chí trong tay lên mặt, chỉ muốn chặn họng nàng lại.
Nó biết, người này chỉ cần đợi có cơ hội là sẽ khen nhan sắc sư phụ của mình, mấy năm nay lỗ tai của nó nghe nhiều đến mức gần như muốn chai lại.
Thảo nào, tại sao ta lại ăn nói thô tục, đều là bị tên ký chủ này làm hư rồi.
Ở bên này Đào Tửu đang cùng Tri Chích xem hốc cây, bên kia ba vị đại lão đã bắt đầu nói đến chuyện chính.
"Sư đệ, đệ tử ngươi dạy dỗ không ít, chỉ sợ đệ tử của ngươi còn thống trị cả bảng Phong Thần.”
Thông Thiên nghe xong cũng không nói nhiều, chuyện Phong Thần vốn là điều tất yếu, không phải tự nhiên mà nhiều lần hắn không thoát khỏi Bồng Lai được.
"Sư huynh nói đúng lắm, Thiên Đình đã muốn Phong Thần, định đến để tuyển vài càn tướng*, Tam giáo của các ngươi người giỏi cũng khá nhiều, chúng ta cứ tự mình cân nhắc đi.”
*Người có năng lực
Nói xong cầm bảng Phong Thần, trực tiếp viết lên vài cái tên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân cầm bảng danh sách xem qua, thấy những cái tên hắn viết đều là người của Tiệt giáo, mà đều không phải là hạng người vô danh tiểu tốt, thậm chí ngay cả những đệ tử đích truyền của Kim Linh, Vân Tiêu đều ở trong này.
"Sư đệ, ngươi như này là sao?" Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân liếc nhau, ai da, tính tình của tiểu sư đệ vẫn trẻ con như vậy, đây rõ ràng là vì tức giận mới làm thế.
Đào Tửu đang nghĩ ngợi lung tung đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh trầm xuống, khi định thần lại rồi thì thấy ba người kia sắc mặt khác lạ, nàng nhất thời hoang mang, tình huống gì đây? Không phải mới nãy còn nói nói cười cười sao?
Quả nhiên ta vẫn không thể hiểu nổi thế giới của đại lão, cái phong cách này cũng thay đổi nhanh quá rồi đấy.
"Tự tay đưa đệ tử của mình vào danh sách tử, sư phụ kia của ngươi đã lấp liếm điều sai trái mà tính tình lại còn nhỏ nhen, phong cách không thay đổi mới là lạ." Tri Chích lười biếng trở mình.
"Tự tay?"
Quả thực danh sách Phong Thần bảng này là do ba vị đại lão này quyết định, Đào Tửu cảm thấy tò mò, không biết sư phụ viết tên ai trên đó?
"Còn có thể là những ai nữa, sư tỷ Kim Linh của ngươi, Tam Tiêu tiên tử bọn họ đều ở trên đó." Tri Chích cẩn thận giải thích thắc mắc của nàng. ( truyện trên app T Y T )
"Hả?" Đào Tửu nhất thời có chút hoang mang, hóa ra những sư huynh đệ kia của nàng đều là bị đại lão sư phụ tự mình ghi tên lên bảng?
Không đợi nàng ở bên này nghĩ thông, bên kia giáo chủ đại nhân đã đang tiễn khách.
"Ta đã điền tên của Tiệt giáo lên rồi, còn lại tùy ý hai vị sư huynh."
"Sư đệ, việc này..." Nguyên Thủy Thiên Tôn còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Lão Quân ngăn lại.
"Sư đệ, bọn ta cáo từ trước, hôm khác lại tìm ngươi uống rượu."
Biết tiểu sư đệ đang tức giận, giờ có nhiều lời cũng vô ích, Lão Quân liền kéo Nguyên Thủy Thiên Tôn đang muốn khuyên nhủ rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, thấy sắc mặt của đại lão không được tốt lắm, Đào Tửu đang suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể giảm bớt sự tồn tại của mình, yên lặng rời đi không một tiếng động? Dù sao ở trong điện này không khí có chút ngột ngạt quá.
Đúng lúc nàng nhấc mông chuẩn bị lén lút chuồn đi, đại lão đột nhiên lên tiếng.
"Trà trà. Gọi đại sư huynh của ngươi tới." Giọng nói của giáo chủ đại nhân bình thản, không phân biệt được là vui vẻ hay tức giận.
Nhưng mà Đào Tửu lại nghe được trong giọng nói của của hắn có một chút bất đắc dĩ.
Đào Tửu rất nhanh đã gọi Đa Bảo tới.
"Sư tôn, người tìm đệ tử có chuyện gì ạ?"
"Hai vị sư bá của ngươi vừa mới đến đây, cùng ta thương lượng chuyện bảng Phong Thần, đây là kiếp nạn của Tiệt giáo rồi. Ngươi ra lệnh cho các đệ tử của giáo phái trong vòng mười năm không được ra khỏi Bồng Lai, càng không được tham dự chuyện tranh đấu của nhân gian."
Giọng điệu của Thông Thiên bình thản, nhưng Đa Bảo nghe được trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Có cần nghiêm trọng đến mức mười năm không được ra khỏi Bồng Lai không?
Nhưng đối diện với giáo chủ Thông Thiên, hắn vẫn luôn không hỏi nhiều, một mực tuân theo mệnh lệnh của sư tôn.
"Vâng, cái này đệ tử sẽ ra lệnh lại, cũng sẽ gọi những đệ tử bên ngoài về."
"Đi thôi." Thông Thiên bình thản nói, phẩy tay đem một cuộn lụa bay tới tay Đa Bảo: "Đem cái này treo bên ngoài Bích Du Cung."
Đa Bảo nhận được cuộn lụa cũng không mở ra, liền chắp tay cáo lui.
Nhưng mà Đào Tửu ngược lại rất tò mò về nội dung trên cuộn lụa kia.
"Tò mò cái gì, đấy là hai câu thơ ------- Đóng chặt cửa động, yên lặng đọc hai ba quyển 'Hoàng Đình' ; Lao đến Tây Thổ, ở trên 'Phong Thần bảng' có danh nhân." Tri Chích lại một lần nữa thể hiện sự thông minh của mình.
"Được rồi." Nhìn hành động của đại lão, Đào Tửu chợt hiểu ra ý đồ của hắn.
Ngay sau đó nàng liền thất thần: "Nếu như tất cả mọi người đều làm theo lời sư phụ nói, thì danh tự trên Phong Thần bảng kia cũng chỉ là một cái tên thôi."
Tri Chích hờ hững đáp: "Cũng không có gì, nhưng theo chiều hướng phát triển, có một số chuyện cho dù là đại lão cũng không thể ngăn cản được."
"Ta biết ta biết, không thể để ảnh hưởng đến cốt truyện chính của thế giới này, chỉ là ta tùy tiện nghĩ một chút thôi."
Chống lại lẽ trời à, nàng làm sao có cái dũng khí đó chứ.
Tri Chích ngữ khí thờ ơ: "Thật ra thì không có ảnh hướng đến cốt truyện chính tiếp theo, nhưng mấu chốt nhiệm vụ của chúng ta là thu thập lệ khí Tru Tiên Trận, nếu như ngươi thay đổi vận mệnh của người ở Tiệt giáo, vậy đến lúc đó ai sẽ mở ra Tru Tiên đại trận? Chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ ở đâu chứ?"
"Được rồi được rồi, ngươi nói đúng hết." Dù là nói như vậy, nhưng Đào Tửu không biết tại sao cảm giác trong lòng lại có chút buồn bực.
"Trà Trà?"
Đào Tửu đang có chút phiền não đột nhiên nghe được đại lão gọi nàng, vội vàng quay đầu lại nhìn: "A? Sao vậy?"
Đối mặt với dáng vẻ ngốc nghếch của tiểu nha đầu này, giáo chủ đại nhân thản nhiên liếc nàng một cái: "Ta thực sự nghi ngờ không biết có phải trong đầu tiểu nha đầu nhà ngươi có một kẻ khác hay không, lúc nào cũng thấy tâm trí của ngươi lạc đi tận đâu."
Trong lòng Đào Tửu lộp bộp một tiếng, mặc dù giọng điệu của đại lão bình thản, nhưng cũng không biết là do nàng chột dạ hay gì mà vẫn luôn cảm thấy cái nhìn kia của đại lão có chút ẩn ý sâu xa.
"Ôi, ngươi yên tâm đi, mặc dù đại lão rất lợi hại, nhưng hắn không phát hiện ra ta đâu." Tri Chích tràn đầy tự tin nói: "Được rồi, ngươi nói chuyện với sư phụ của ngươi đi, tiểu gia ta đi chơi đây."
Nói xong cũng mặc kệ Đào Tửu, trực tiếp lơ nàng đi.
Đào Tửu trong lòng thầm mắng Tri Chích, nhưng ngoài mặt lại cười cười nhìn đại lão: "Sư phụ, ngươi vừa mới nói cái gì với ta sao?"
"Không có gì." Giáo chủ đại nhân trả lời ngắn gọn, đưa tay về phía nàng: "Lấy viên ngọc mà vi sư cho ngươi xuống."
"A?" Đào Tửu nhất thời bối rối, tình huống gì đây? Đại lão đây là muốn thu hồi bảo bối của nàng?
Thông Thiên nói viên ngọc kia chính là lúc trước Đào Tửu bái sư, hắn đeo trên cổ hồ ly cho nàng.
Đào Tửu sau này mới phát hiện ra, đây không chỉ đơn thuần là một viên ngọc, nó còn có thể giúp ổn định tâm trạng, tăng cao tu vi.
Quan trọng nhất là, đeo viên ngọc này lên, con ruồi con muỗi gì cũng không thể tới gần nàng, để nàng có thể thỏa thích ngao du bên ngoài.
Chẳng lẽ giờ đại lão tức giận, hối hận vì đem bảo bối như vậy cho nàng?"
"Sư… sư phụ." Đào Tửu vô thức che kín viên ngọc trên cổ mình: "Viên ngọc này ta mang lâu đến mức nhiễm cả mùi hồ ly rồi, không phải là viên ngọc sạch sẽ của người nữa, người không nên cầm nó."
Ai ngờ lời còn chưa nói hết đã thấy đại lão bước một bước tới gần nàng, ngữ khí vẫn như cũ nhàn nhạt, lại nghe được nhịp tim Đào Tửu đập mạnh.
"Chẳng lẽ ngươi muốn vi sư tự mình tới lấy?"