Thông Thiên cười nhạt chuyển đề tài, không có mất mát cũng không có vẻ gì là không vui giống như trong tưởng tượng của Đào Tửu.
Nhưng theo quan điểm của Đào Tửu, đó là đại lão đã làm quá tốt, che giấu cảm xúc quá tốt.
Đừng nhìn hắn ngoài mặt như không có chuyện gì, nói không chừng trong lòng hắn có thể đang rất buồn.
Để an ủi tâm hồn già nua bị tổn thương của đại lão, Đào Tửu quyết định hy sinh bản thân và trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.
“Sư phụ, người cũng nếm thử đi, miếng thịt ở chân sau này rất ngon, vừa thơm lại vừa mềm.” Nói xong, nàng cố ý dùng dao cắt một miếng mới, dùng đũa gắp đưa đến trước mặt đại lão.
Thông Thiên nhìn miếng thịt mà tiểu đồ đệ đưa tới, rất nể mặt hơi nghiêng người về phía trước một chút, há miệng ăn.
“Ừm, hương vị quả thật không tệ.” Hắn cẩn thận thưởng thức: “Là tiêu chuẩn nhất quán của sư phụ.”
Đào Tửu căn bản là không nghe hắn nói gì, lúc này ngơ ngác nhìn chằm chằm vào miệng hắn, tay cầm đũa cứng đờ tại chỗ, chỉ có một suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Ah ah, quá sai lầm, quá sai lầm! Nàng vừa rồi lại bị động đút cho đại lão.
Khi hắn cắn thứ gì đó từ chiếc đũa trong tay nàng, gương mặt đột nhiên tiến đến gần, cũng quá đẹp mắt đi!
...
“Trà Trà?”
“... A.” Nghe có người gọi mình, Đào Tửu theo bản năng gật đầu, sau một khắc mới phản ứng lại, vội vàng ngước mắt nhìn tới chỗ Thông Thiên: “... A?”
“Sư phụ, người vừa mới nói cái gì?”
“Không có gì.” Thấy vẻ mặt ngây ngốc của nàng, trong mắt Thông Thiên thoáng qua một vẻ vui sướng, sau đó suy nghĩ trong đầu lập tức thay đổi: “Vi sư đẹp sao?”
... Đào Tửu vốn đang ngây ngốc lại càng ngây ngốc hơn, nhưng nàng vẫn thành thật gật gật đầu: “Rất đẹp, sư phụ là đẹp nhất.”
“Thì ra là thế.” Thông Thiên hơi gật đầu, nhíu mày, giống như chợt nhận ra điều gì đó: “Trách không được Trà Trà lại nhìn đến ngẩn người.”
“Cái... Cái gì?” Chúa ơi, vừa rồi nàng thật sự đã ngẩn người thật sao?
Đào Tửu hoàn toàn tỉnh táo lại cảm thấy có chút mất mặt, nhưng lại thấy đại lão nhìn mình với ánh mắt đầy giễu cợt.
... Mẹ kiếp! Sư phụ chó này, lại cố ý trêu chọc nàng.
Nhưng mà, nàng cũng không phải loại cô gái nhỏ hễ bị trêu chọc một chút là lại đỏ mặt thẹn thùng không dám gặp người khác.
“Sư phụ... Người là tiên tử ngọc mạo*, phong thần tuấn lãng, đồ nhi nhìn đến ngây người là chuyện bình thường, nếu bản thân đồ nhi có được ngoại hình như của người, mỗi ngày nhất định đều nguyện ý ngồi ở trước gương.”
*Nam nhân đẹp trai hào hoa phong nhã- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Hừ, đùa giỡn với nàng? Còn chưa biết ai trêu chọc ai đây.
Vốn tưởng rằng mình lấy ngoại hình và bản tính đàn ông của đại lão ra để nói chuyện, nhất định sẽ rất tức giận, hoặc là bất mãn.
Nào biết đại lão căn bản không nghiêm túc một chút nào, chẳng những không nghiêm túc, mà còn thản nhiên tiếp nhận.
“Trà Trà nếu đã thích, vậy thì xem nhiều một chút.” Lông mày hắn khẽ nhíu, đưa khóe môi trên gương mặt đẹp trai kia tiến gần tới gương mặt của Đào Tửu: “Nhưng mà, Trà Trà đừng tự ti, ngoại hình của ngươi cũng rất tốt.”
Hắn cố ý hạ thấp giọng nói ở câu cuối cùng, nghe được đôi tai hồ ly của nàng lại đỏ bừng bừng.
… Mẹ kiếp! Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp! Hôm nay đại lão bị quỷ ám sao? Làm sao mà nói câu sau lại càng khó chịu hơn câu trước vậy.
Ngay khi Đào Tửu đang nghĩ làm thế nào để tìm lại thể diện, giọng nói của đại lão lại truyền đến bên tai: “Hôm nay vi sư còn có chút việc, sau khi ngươi ăn xong thì ở trong viện luyện tập, ngày mai vi sư dẫn ngươi đi dạo ở bên ngoài.”
Thông Thiên nói xong, nhìn tiểu nha đầu mở to con mắt, ánh mắt lần nữa trở nên vui vẻ, vỗ vỗ đầu nàng, sau đó rời đi.
Mà Đào Tửu nhìn thấy bóng lưng hắn phất tay áo mà không mang đi một mảng mây, nhất thời có chút tức giận.
Không ngờ... Cứ như vậy mà đi à?
Nàng vẫn chưa tìm được chỗ hắn nói mà! Đúng là đồ xấu xa.
Nàng đã nghĩ về cách để nói những điều đó, thậm chí còn nghĩ luôn cả những hành động đi kèm rồi.
Bây giờ buộc phải quay lại...
Hừ, sư phụ chó, nàng muốn lấy lại chút hảo cảm mà bản thân dành cho hắn lúc nãy!!
Nhưng mà Đào Tửu còn chưa kịp trút giận, giọng nói kinh ngạc của Tri Chích đột nhiên truyền đến trong đầu: “A Tửu A Tửu! Đoán xem đại lão đang làm gì? Hắn vậy mà lại đi tìm một thượng cổ thần thú* để đánh nhau.”
*Tứ Đại Thần Thú Thượng Cổ bao gồm: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ là những con thần thú đại biểu cho sự bình an và cát tường.
“Cái gì?” Đào Tửu cũng có chút kinh ngạc: “Vì sao hắn phải tìm thần thú để đánh nhau, đối phương là trêu chọc hắn sao? Hay là làm chuyện xấu gì?”
“... Không có, thần thú mấy năm nay đều ngoan ngoãn giúp đại lão canh giữ nơi này, theo lý mà nói thì đại lão phải thưởng cho nó mới đúng.”
Tri Chích cũng rất không hiểu, có lẽ là cách khen thưởng cho cấp dưới của đại lão có chút độc đáo nhỉ?
Đào Tửu bĩu môi, được rồi, cho nên đại lão chính là nhàn rỗi không có việc gì làm đi.
“Mặc kệ hắn, ngươi có muốn nếm thử thịt nướng này không, ăn rất ngon.”
Nói xong, Đào Tửu đem toàn bộ thịt nướng còn sót lại trên giá nướng cho vào không gian của Tri Chích: “Ngươi ăn trước đi, ăn không hết nhớ bảo quản lại.”
Hừ, một mình chạy đi đánh nhau, để nàng một mình ở lại trong cái sân rộng bằng lòng bàn tay này.
Nhưng cũng không nghĩ tới, nàng mà là người an phận như vậy sao?
Nơi này đẹp như vậy, nàng nhất định phải đi nhìn ngắm mới được.
Sau khi hạ quyết tâm, Đào Tửu dùng khăn lau tay để lau con dao cắt thịt, cất con dao rồi đi ra khỏi viện, chậm rãi đi theo hướng mà đại lão đã rời đi.
Đào Tửu ngắm cảnh trên cả đoạn đường, đợi khi đến gần vị trí của đại lão thì trời cũng đã gần tối.
Nàng trốn trong bụi cỏ rậm rạp nhìn đại lão đánh nhau một lát, rất nhanh trận đánh kia đã kết thúc, mà mặt trời cũng đã lặn.
Nhìn từ xa, một mặt trời đỏ rực mọc từ từ nhô lên từ bên rìa của đồng bằng rộng lớn, cả bầu trời và mặt đất nhanh chóng được bao trùm bởi một màu lửa mờ nhạt.
Mà đại lão mặc bộ đồ màu đỏ đứng ở bên cạnh vầng mặt trời đỏ này, khiến ánh hào quang mặt trời như mất đi màu sắc, chỉ còn lại màu đỏ chói trên người hắn.
Chậc chậc... Nhìn theo bộ đồ màu đỏ bay phấp phới phía xa, Đào Tửu hồng bào phiêu dật xa xa, rượu đào âm thầm mím chặt môi, bực bội, thật sự rất bực bội, không phải hắn vừa mới thắng một trận sao? Có cần phải khoa trương như vậy không?
“Trà Trà, lại đây.” Giọng nói của Thông Thiên trong trẻo lại trầm thấp truyền đến bên tai Đào Tửu.
Hắn sớm đã phát hiện ra nàng tới đây rồi, cũng không tức giận vì nàng không nghe lời, ngược lại khóe miệng còn không ngừng nhếch lên, không thể kiềm lại được.
“Sư phụ…” Đang lén nhìn trộm thì bị bắt, Đào Tửu thản nhiên chạy tới: “Vừa rồi sư phụ rất lợi hại, khí thế cùng với chiêu thức như mây trôi nước chảy kia, làm đồ nhi nhìn đến ngây người.”
Hưởng thụ sự tâng bốc của tiểu đồ đệ, Thông Thiên giới thiệu cấp dưới vừa thua trận của mình cho nàng: “Trà Trà, đây là Hầu Hầu, mười ngàn năm qua đã thay vi sư canh giữ nơi này.”
Hầu Hầu? Đào Tửu nhìn về phía thần thú với bộ lông dài hơn mình gấp mấy lần ở cách đó vài mét, chỉ thấy màu vàng trên người nó sáng rực lên, bốn móng guốc đạp trên hỏa diễm liên hoa, nghe đại lão nói còn khinh thường phun ra một làn khí trắng, thật là uy phong.
Chỉ là, cái tên này...
“Loại thần thú này gọi là sói, phát âm gần giống với khỉ.” Tri Chích kịp thời phổ cập kiến thức khoa học phổ thông, nói xong lại nhịn không được mà bật cười: “Cái tên này đại lão chọn cũng khá dễ thương.”
“Hầu Hầu, đến chào hỏi Trà Trà đi.”
Thông Thiên nói xong, thần thú uy phong lẫm liệt kia thu nhỏ kích thước cơ thể lại, kích thước sau khi thu nhỏ chỉ bằng một con chó săn mồi vàng trưởng thành. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đào Tửu còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hầu Hầu chạy về phía mình, ngã nhào xuống dưới chân mình còn lăn lộn mấy vòng, ngã xuống bên chân mình liền lăn lộn mấy cái, càng lăn càng si mê, không còn bộ dáng uy phong và giận dữ như vừa rồi nữa.
Đào Tửu bị cọ xát ở chân:... Nàng có thấy quen không? Chắc chắn là không, gặp cũng chưa từng gặp qua.
Chẳng lẽ, bởi vì bọn họ đều là động vật có lông, cho nên nó mới thân cận với nàng như vậy sao?
Nhìn thấy tiểu nha đầu bị con thú lông vàng làm cho có chút choáng ngợp, giọng nói của Thông Thiên hơi trầm xuống: “Hầu Hầu, tự mình chơi đi.”
Con thú lông vàng nghe xong lời này, có chút không vui, nhưng khi nghĩ đến cảm giác mà nắm đấm của Thông Thiên vừa đấm vào người mình… Nó vẫn là từ bỏ.
Nó từ trên mặt đất xoay người lên, trước khi đi còn không quên cọ cọ vào bàn tay của Đào Tửu.
Đào Tửu thấy nó lúc này vừa hiền lành lại vô hại, đôi mắt lấp lánh cầu xin sự cưng chiều từ chủ nhân giống như chú chó nhỏ mình nuôi trước đây, không nhịn được mà xoa đầu nó.
Kết quả là khi nàng đưa tay ra, con thú lông vàng Hầu Hầu lại càng vui vẻ hơn.
Bốn cái móng vuốt không ngừng nhảy lên trên, ánh mắt còn sáng lấp lánh nhìn Đào Tửu, phát ra tiếng kêu ngâm nga dễ chịu.
Cho tới khi Thông Thiên lạnh lẽo liếc nó một cái, nó mới ngừng nhảy nhót, vẫy đuôi rời đi, trước khi rời đi còn không quên quay đầu nhe răng gầm gừ trợn trắng mắt với Thông Thiên, cử chỉ giống như đang thị uy vậy.
Đào Tửu:...
“Sư phụ, Hầu Hầu này… Nó…” Luôn cảm thấy không phải đơn giản như mình nghĩ, chẳng lẽ vì mình là đệ tử của đại lão sao?
Thông Thiên nhìn nàng một cái, khóe môi tiếp tục cong lên: “Nó, nó thích những tiểu nha đầu xinh đẹp.”
Tiểu nha đầu xinh đẹp? Đại lão đang nói về mình sao.
Hì hì, trong lòng Đào Tửu thầm cười trộm, đây là lần thứ hai trong ngày đại lão khen mình đẹp.
“Sư phụ... Vậy…” Ma xui quỷ khiến, Đào Tửu suýt nữa thốt ra một câu “Vậy người cũng thích sao?” Cũng may vừa quay đầu liền nhìn thấy con ngươi như biển sao của đại lão, lập tức không nói nên lời.
Đối mặt với đôi mắt như thu hút lòng người của đại lão, nàng cảm thấy lỗ tai lập tức nóng ran, theo bản năng cúi đầu xuống, lời nói trong miệng cũng biến thành: “Vậy Hầu Hầu nhìn thấy bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp rồi?”
“Một người.”
Đại lão trả lời không chút ngập ngừng, làm cho trái tim hồ ly của Đào Tửu đập thình thịch.
Một người... Nói cách khác, Hầu Hầu chưa từng nhìn thấy nữ sư phụ của đại lão sao?
Không thể nào, ở trong lòng đại lão, ngoại hình của nữ sư phụ không đẹp sao.
Ha ha ha ha ha, ta thật đúng là một con ma nhỏ thông minh.
Cảm nhận được niềm vui của Đào Tửu, đại lão mỉm cười, tâm trạng cũng tốt.
Nhưng mà Tri Chích trong không gian lại rất sốt ruột, bởi vì nó cảm nhận được nhịp tim của Đào Tửu, mà bản thân nàng lại không nhận ra điều đó.
Đào Tửu đã bị đại lão làm cho rung động… Loại rung động không hề nhỏ này…
Đây là điều cấm kỵ lớn nhất đối với những người làm nhiệm vụ xuyên không muốn du hành qua ba ngàn thế giới.
Để A Tửu sau này bớt đau khổ, Tri Chích cảm thấy, mình hẳn là nên dùng đao chém loạn ma, dùng gậy đánh chết tâm tư này, bổng hòa đánh uyên ương —— nhân lúc A Tửu còn chưa ý thức được tình cảm của mình, giết chết tình yêu của nàng đối với đại lão từ trong trứng nước!!
“A Tửu... Không phải là ngươi đã thích đại lão rồi chứ?”