Thư Kỳ đến bệnh viện với tâm trạng không mấy tốt. Đêm qua sau khi Tống Từ Liêm rời đi, cô trở lại phòng nằm trăn trở mãi vẫn không sao ngủ được. Trong đầu lúc nào cũng nhớ đến dáng vẻ buồn bã của hắn khi rời đi. Rốt cuộc tên ma mãnh này đang muốn gì ở cô, sao cứ thích xuất hiện quấy rối cuộc sống của cô như vậy chứ!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm Thư Kỳ giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Cô điều chỉnh tâm trạng rồi lên tiếng.
“Vào đi!”
“Bác sĩ Phó, hôm nay trưởng khoa Dư nghỉ phép. Cô thay anh ấy thăm khám các bệnh nhân này nhé?”
Thư Kỳ đón lấy tập hồ sơ bệnh án khẽ hỏi.
“Trưởng khoa Dư nghỉ phép sao? Anh ấy không khỏe à?”
“Tôi cũng không biết, nghe phó khoa nói vậy. Vậy tôi về phòng đây!”
“Cảm ơn cô, bác sĩ Tần.”
“Không có gì.”
Dẹp bỏ những việc riêng tư sang một bên, cô tập trung xem lại tất cả bệnh án của những bệnh nhân mà bác sĩ Tần vừa đưa qua. Nhìn thấy tên Lạc Dao, Thư Kỳ khẽ nhíu mày.
“Lạc Dao??? Chẳng lẽ là chị họ sao?”
Cô vội vã ôm hồ sơ bệnh án đi đến phòng bệnh của Lạc Dao. Mở cửa phòng bước vào, Thư Kỳ nhẹ kéo khẩu trang xuống bước vội vào trong.
“Chị họ, sao chị lại bị thương thế?”
Lạc Dao cũng có chút ngạc nhiên khi thấy Thư Kỳ xuất hiện ở đây. Cô chống tay ngồi dậy nhìn Thư Kỳ hỏi.
“Em làm việc ở đây sao? Em về nước khi nào thế?”
“Em về cũng được một thời gian rồi. Nhưng sao chị lại bị thương thế? Em không nghe dì nói gì cả.”
“Chỉ là sự cố thôi, chị không sao. Sao em biết chị đây vậy?”
“À, hôm nay trưởng khoa Dư nghỉ phép nên em thay anh ấy thăm khám bệnh nhân của anh ấy. Tình cờ nhìn thấy hồ sơ bệnh án của chị nên vội vã đến đây xem có đúng là chị không. Bảo mật thông tin cũng tốt quá đấy! Em làm việc ở đây mà còn không biết chị nằm viện. Để em xem vết thương của chị nào?”
Thư Kỳ vừa nói xong liền đặt hồ sơ bệnh án xuống kiểm tra vết thương cho Lạc Dao. Xem lại bệnh án thấy vết thương của cô cũng không nghiêm trọng, Thư Kỳ quay sang nói.
“Vết thương hồi phục rất tốt, chị ở lại tịnh dưỡng thêm mấy ngày nữa khỏi hẳn rồi hãy xuất viện. Sức khỏe quan trọng, em thấy chị xanh xao lắm đấy!”
“Chị không sao, cả đoàn còn đang chờ chị. Nếu đợi khỏi hẳn thì e là sẽ bị trễ tiến độ mất.”
“Chị, chị đừng mãi nghĩ đến công việc mãi thế. Nghĩ cho bản thân một lần đi!”
Lạc Dao trầm ngâm khá lâu rồi nói sang chuyện khác.
“Lúc nãy em nói bác sĩ Dư nghỉ phép sao? Anh ấy không khỏe à?”
“Em cũng không biết, chỉ nghe đồng nghiệp nói lại anh ấy nghỉ phép thôi. Chị cũng quen anh ấy sao?”
“Đúng là có quen biết. Anh ấy từng giúp đỡ chị, nhưng vẫn chưa có cơ hội trả ơn. À, em và anh ấy là đồng nghiệp vậy em có số điện thoại của anh ấy không?”
“Có ạ, chị cần sao?”
Thư Kỳ vừa nói vừa lấy số điện thoại cho Lạc Dao. Lạc Dao lấy số điện thoại của anh xong nhìn cô cười nói.
“Cảm ơn em.”
“Vậy chị nghỉ ngơi đi nhé, em đi làm việc đây.”
“Ừm.”
…****************…
Vĩ Cầm bước xuống nhà đưa mắt nhìn sang bàn ăn. Thấy phần ăn sáng vẫn còn đặt trên bàn, bà quay sang người giúp việc hỏi.
“Thiếu gia không ăn sáng mà đã đi làm rồi sao?”
“Thưa phu nhân, thiếu gia vẫn chưa dậy ạ. Đêm qua cậu ấy về rất trễ lại còn say nữa, chắc là chưa dậy nổi ạ.”
“Cái thằng bé này, đến bao giờ mới hết ăn chơi lêu lỏng đây!”
Bực mình Vĩ Cầm bước lên cầu thang trở lên. Đến trước cửa phòng, không một động tác gõ cửa bà bà đẩy mạnh của bước vào. Nhìn thấy Tống Từ Liêm vẫn còn cuộn mình trong chăn, tức mình bà giật lấy chiếc gối vừa đánh vừa mắng.
“Thằng nhóc thối này, giờ này còn nằm đây ngủ được sao? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi với bọn con gái chẳng ra gì, mẹ đánh chết con!”
Vô duyên vô cớ bị đánh làm Tống Từ Liêm giật mình bật dậy. Hắn chỉ biết giơ tay đỡ đòn, miệng không ngừng kêu ca.
“Mẹ, mẹ làm gì thế? Sao lại đánh con?”
“Con còn hỏi sao? Con nhìn xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lỏng. Tống gia này sắp bị con làm cho phá sản rồi đấy!”
“Con đã làm gì đâu chứ! Mẹ cứ nói quá lên.”
“Con… Mẹ không đánh con là không được mà.”
Vĩ Cầm vừa giơ gối lên định cho hắn một trận, Tống Từ Liêm chẳng thèm tránh né mà còn bày ra vẻ mặt bất cần nói.
"Được, mẹ muốn đánh thì cứ đánh đi. Dù mẹ có đánh chết con thì hôm nay con cũng không có tâm trạng đến công ty đâu. "
“Không có tâm trạng? Thế con đi uống rượu với bọn con gái không ra gì kia thì có tâm trạng à?”
“Mẹ, con không uống rượu với cô gái nào cả. Con trai mẹ hiện tại đang thất tình rồi mẹ có hiểu không?”
Nghe câu nói của Tống Từ Liêm, Vĩ Cầm vẻ mặt hết sức ngạc nhiên nhìn hắn. Bà nghe lầm rồi sao?
“Con vừa nói gì? Con thất tình á! Là ai thế, có phải là Kỳ Kỳ con dâu tương lai của mẹ không?”
Tống Từ Liêm đưa ánh mắt giận dỗi nhìn sang mẹ mình trách móc.
“Mẹ muốn cô ấy là dâu vậy sao không giúp đỡ con trai mẹ một chút đi! Cô ấy bơ con rồi, đến mặt con cô ấy cũng chẳng muốn nhìn ấy.”
Vĩ Cầm khó hiểu ném chiếc gối sáng một bên ngồi xuống giường hỏi.
“Sao con bé lại bơ con? Chẳng phải mấy hôm trước tình cảm rất tốt sao? Con làm gì còn bé giận à?”
“Con … Con cưỡng hôn cô ấy, cô tát con một cái rồi đến nay không còn nhìn mặt con nữa. Đến điện thoại cũng chặn số, mẹ nói xem sao phụ nữ lại khó dỗ như vậy chứ!”
Nghe con trai mình nói, Vĩ Cầm tâm trạng trở nên vô cùng phấn khích. Bà ngồi sát vào Tống Từ Liêm, vẻ mặt tò mò lên tiếng hỏi.
“Con hôn con bé rồi sao? Đã tỏ tình rồi à?”
“Đâu có tỏ tình gì. Con thấy cô ấy đi ăn cùng người đàn ông khác, con cãi nhau với cô ấy, phút tức giận không kềm chế được nên con hôn cô ấy cho hả giận thôi.”
Vẻ mặt đang vui vẻ hào hứng nghe con trai kể phút chốc bỗng hạ nhiệt đến mức cực độ. Sắc mặt vô cùng khó coi bà giơ tay gõ vào trán Tống Từ Liêm một cái rõ đau mắng.
“Con đúng là cái đồ đần độn mà. Uổng công mang danh lãng tử phong lưu mà chẳng được cái tích sự gì. Con đã cho người ta thân phận gì mà hôn người ta hả? Con nghĩ con bé giống với những cô gái mà còn từng qua lại sao? Con còn chưa nói được một câu thích người ta, con lấy tư cách gì mà ghen hay giận dỗi khi người ta đi cùng người khác?”
“Con…”
“Con con cái gì? Ngốc hết chỗ nói. Còn không mau dậy đi dỗ dành con dâu của mẹ! Mẹ nói cho con biết, nếu con làm tuột mất con dâu của mẹ về tay người khác, thì con cũng đừng về nhà nữa hiểu chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT