4.

Hai ngày trước khi cha ta và Lý Trường Niệm thành thân, ta bị đón vào trong cung.

Khi ta gặp nàng ta, nàng ta đang nằm trên tháp, thưởng thức bộ móng giả màu đỏ rực của mình, hoàn toàn lờ đi ta và Thúy Trúc đang hành lễ.

Tuổi ta còn nhỏ, làm sao mà chịu nổi thủ đoạn tra tấn lão luyện như vậy.

Khoảng thời gian một nén nhang, thân thể ta đã đổ nghiêng ngã trên mặt đất.

Lý Trường Niệm liếc mắt ra hiệu sang bên cạnh, vú nuôi Lý thị đã hiểu ngay ý nàng ta.

“Tiện tì to gan, dám coi thường cung quy, miệt thị uy nghiêm hoàng gia.”

Thúy Trúc cuống quýt quỳ xuống, bò đến trước mặt ta, ngăn chặn ánh mắt âm trầm của Lý thị, rồi liều mạng dập đầu trên mặt đất.

“Ma ma bớt giận, Công chúa thứ tôi, tuổi tiểu thư còn nhỏ, nàng ấy không phải cố ý va chạm Công chúa, kính xin Công chúa khoan thứ cho tiểu thư nhà ta.”

Máu trên trán Thúy Trúc ào ào chảy xuống, hai người phía trên lại dạt dào hứng thú nhìn xuống chúng ta.

Tựa như đang xem hai con khỉ làm trò.

Ta ôm chặt lấy Thúy Trúc còn đang không ngừng dập đầu, Ngăn cản động tác tiếp tục dập đầu của nàng ấy.

Ta biết Lý Trường Niệm là đang ra oai phủ đầu, nàng ta là nhắm vào ta.

Ánh mắt ta nhắm thẳng vào nàng ta, trong lòng đang dần dâng lên một tia dục vọng khát máu.

Lý Trường Niệm đứng dậy, chậm rãi đi xuống, nhìn ta từ trên cao, nàng ta nhẹ nhàng nâng cằm của ta lên, chậc chậc hai tiếng.

“Nhìn đường nét khuôn mặt này của ngươi đi, đúng là cực kỳ giống với người mẹ kỹ nữ kia của ngươi, đều thật biết mê hoặc nam nhân.”

Nàng ta là Công chúa, là nữ nhi thân sinh của Hoàng đế, vừa sinh ra đã là một tồn tại có thể hô mưa gọi gió, trắc trở duy nhất đời này chính là hôn sự với cha ta.

Nàng ta vốn cho rằng cha ta vẫn sẽ giống như những lần cãi nhau trước, lại chưa từng nghĩ đến cha tôi sẽ dẫn theo mẹ ta về vào nửa năm sau.

Nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt Lý Trường Niệm cũng bắt đầu mơ màng, giống như thông qua tôi để nhớ đến mẹ tôi.

Hung hăng cho ta một cái tát.

“Tiện nhân, dám nhân lúc ta và Duẫn Chi bất hòa mà bò lên giường chàng.”

Sức lực của nàng ta cực lớn, mặt ta lệch mạnh về một bên, khóe miệng nếm ra một vị tanh mặn.

Thúy Trúc cuống quýt lau đi tơ máu bên môi ta, gắt gao ôm ta vào trong lòng, sợ chủ tớ trước mặt sẽ lại có thêm một động tác nào nữa.

Lý ma ma đau lòng ôm lấy Lý Trường Niệm: “Công chúa của ta, người đây là lại phát bệnh? Yên tâm, tiện nhân kia đã bị ma ma chơi chết, không còn ai có thể ngăn cản hôn sự giữa người và Lâm Tướng quân nữa đâu…”

Lý Trường Niệm lắc lư hai cái, tỉnh táo lại, trên mặt là biểu tình vui sướng.

Nàng ta khẽ nghiêng đầu, phấn mắt màu đỏ rực nơi đuôi mắtcàng đặc biệt diễm lệ.

Nàng ta bỗng cười khẽ với ta, giọng điệu chẳng mấy quan tâm.

“Ngươi có biết, người mẹ tiện nhân kia của ngươi chết thế nào không?”

Ta gắt gao nắm chặt nắm tay, hàm răng hơi dùng một chút lực, miệng vết thương trên môi lại càng nứt rộng hơn.

Ta còn nhỏ, người trong phủ thường xuyên không chú ý đến sự tồn tại của ta.

Bên rừng trúc, hậu hoa viên, ngoài cửa nhỏ, thậm chí là ngay viện bên cạnh chỉ cách một bức tường đều có thể nghe được nhóm người hầu nghị luận sôi nổi.

Bọn họ nói, mẫu thân ta không giữ đạo làm vợ, dám lấy thân tàn hoa bại liễu bò lên long sàng của Hoàng thượng.

Còn nói may là Hoàng đế thánh minh, không liên lụy đến phủ Tướng quân, nếu không những người như bọn họ có thể giữ mạng hay không còn chưa biết được đâu.

Nhưng ta biết, tất cả chuyện này đều là giả.

Rõ ràng những năm gần đây mẫu thân ta đã vô dục vô cầu, những gì nàng coi trọng chỉ có mình ta mà thôi.

Ngay cả cha ta nàng cũng không thèm quan tâm, huống chi là Hoàng đế, một người chưa từng gặp mặt!

Nhưng cuối cùng truyền ra lại là tin tức mẹ ta bò lên giường Hoàng đế thất bại.

Nói trong chuyện này không có bí mật nào, ai mà tin được chứ?

Lý Trường Niệm cười khanh khách, nói: “Xem ra là ngươi cũng đoán ra được rồi, chẳng qua là một con hồ ly tinh thấp hèn thôi, sao có thể đấu lại bản Công chúa hả?”

Nàng ta lắc đầu khẽ: “Tâm địa bản cung lương thiện, vốn chúng ta chỉ sắp xếp ba bốn thái giám già, nếu mẹ ngươi ngoan ngoãn nghe lời, theo bọn họ một buổi tối, chẳng qua chỉ là tổn hại chút danh dự thôi, đâu đến nỗi mất đi tính mạng đâu?”

“Nhưng mẹ ngươi không biết điều, chướng mắt người bổn cung cho nàng ta, dám lén chạy ra, không ngờ lại chạy đến tẩm cung của phụ hoàng. Hừ, phụ hoàng của bổn cung quý giá cỡ nào đây, sao có thể để người ngoài biết là ông cưỡng bức nữ nhân của hạ thần!”

Ta cắn chặt khớp hàm: “Cho nên, là ngươi hại chết mẹ ta!”

Lý Trường Niệm che miệng cười duyên: “Đúng thì thế nào, tất cả mọi người đều biết nội tình là gì, ngay cả cha ngươi, tổ mẫu lão phu nhân Lâm gia cũng biết. Nhưng ta là nữ nhi của Hoàng đế, đến phụ hoàng đều không nỡ trách phạt ta, còn có ai dám nói ta đây?”

Kế đó nàng ta thu lại ý cười: “Muốn trách ấy à! Thì nên trách mẹ ngươi, ả tiện nhân kia không nhận rõ thân phận của chính mình, nữ nhân man rợ đê tiện cũng dám đoạt người với Công chúa một nước ta đây.”

Ta cố hết sức nhịn nước mắt xuống, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, ta tuyệt đối không thể khóc.

Lý Trường Niệm dám kiêu ngạo như vậy còn không phải là vì nàng ta là Công chúa, có người cha là Hoàng đế hay sao?

Nhưng ai có thể nói chính xác được, Hoàng đế này còn làm được mấy năm chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play